Cô đích thị là người mắc bệnh tư duy theo quán tính, mỗi lần chơi cờ, cô đều dày công tính toán ba nước đi tiếp theo.
Cô không khống chế quân cờ, chỉ bày binh bố trận.
Chỉ khi gặp phải Quý Thanh Hòa, lần đầu tiên phá giới, lần thứ hai rối loạn lòng người, lần thứ ba cắt đất bồi thường*, lần nào cũng thảm bại.
*割地赔款[Gēdì péikuǎn]: Bồi thường ruộng đất là một thành ngữ Trung Quốc, dùng trong quân sự, phần đất được bồi thường coi như một phần chi phí quân sự, ở đây ám chỉ nam chính muốn bồi thường tình phí.
Thẩm Thiên Trản đặt tay trên ngực tự hỏi, ngày thường chỉ ăn chay không ăn thịt, không sát sinh không nuôi nhốt, ngoại trừ việc ra ngoài có khẩu nghiệp hơi nặng, hình như là cũng chưa làm gì trái luân thường đạo lý.
Làm sao lại rơi vào tay anh ta, một lần hai lần ba bốn lần, có được để yên chưa?
Cô sợ rằng nếu chọn từ quá quyết liệt sẽ phản tác dụng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý tạo phản của Quý Thanh Hòa, nghĩ lại một chút, lôi vấn đề trở lại: “Lần này phải xem anh muốn làm ba, hay là làm em trai đây.”
Cô ví dụ: “Ba chính là giống như bây giờ vậy, chỉ cần anh có yêu cầu tôi sẽ bưng trà rót nước bán cả linh hồn vì anh mà quyết làm tùy tùng. Còn làm em trai chính là như kiểu Tô Tạm, chỉ cần tôi có yêu cầu thì nhất định cậu ấy sẽ bưng trà rót nước bán cả linh hồn theo tôi làm tùy tùng.”
Thẩm Thiên Trản duỗi ngón tay, cẩn thận chỉ vào ngực anh, nhưng trong lòng vẫn muốn vớt vát lại khoảng cách quá mức mơ hồ của hai người trước đây: “Nếu như anh cảm thấy không thể lập tức lựa chọn trong đêm nay, cũng có thể về trước cân nhắc một chút. Tôi vẫn là câu nói đó, hợp tác phải cam tâm tình nguyện, mục tiêu phải nhất quán.”
Cô đứng ngay trước mặt đối phương dũng cảm đánh giáp lá cà, dẫn anh ta đi kiếm nhiều tiền, kết quả là anh ta ở phía sau lại hốt luôn cả thân thể cô, thế này là công bằng sao?
Quý Thanh Hoà từ trong cảm xúc của cô mà đoán được một vài tín hiệu, ngạc nhiên là anh không tiếp tục nhất quyết theo đuổi như Thẩm Thiên Trản dự đoán. Anh thuận theo độ mạnh yếu của câu châm chọc của cô mà buông cô ra, kiềm chế lùi lại một bước.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như gốc cây tùng, nhưng Thẩm Thiên Trản lại cảm nhận được vào thời khắc đó khoảng cách xa xôi giữa hai người dường như chưa hề tồn tại.
Anh cúi đầu, tựa như lơ đãng vỗ hai lòng bàn tay vào nhau: “Thẩm Thiên Trản, tôi không biếи ŧɦái như cô.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh đôi đồng tử dưới ánh đèn của thang máy mang một chút ảm đạm, khi nâng tầm mắt nhìn cô, tựa hồ như có một đám bụi sáng lướt qua trong chốc lát rồi lụi tắt. Chính là giống như những ngòi lửa nhỏ bắn tung lên sau khi lửa trại tắt, ẩn mình trong lớp cỏ khô, luôn bay nhảy trong gió.
Thẩm Thiên Trản trong tiềm thức cảm giác được mối nguy hiểm kia, hơi lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới ấn đường, cô sợ run cả người, vừa định nói cái gì đó để cứu vớt lại, Quý Thanh Hòa đã bấm nút mở cửa thang máy, xoay người bước ra, nhướng mày, không mấy xem trọng liếc nhìn cô một cái: “Ngược lại, tôi lại thích cô lúc mượn rượu giải sầu hơn.”
Ánh mắt kia quá mức ghét bỏ, cho nên Thẩm Thiên Trản sợ run một hồi mới có phản ứng xem anh đang nói cái gì.
Cô nâng khuỷu tay lên, cố gắng ngửi mùi rượu trên người mình.
Việc này lại vô tình đánh thức lại kí ức dường như sắp quên hết sạch của cô, những mảnh ghép vụn vặt sâu thẳm đó, như đang hợp lại thành một cảnh phim người lớn tươi đẹp thơm mát trước mắt cô.
Cuối cùng, thành công dừng lại ở một cảnh xấu hổ trước quầy rượu ·nhục nhã trên nút Play.
………………
Người đàn ông chó chết.
Lại con mẹ nó muốn ·thứ·màu vàng*.
(*) Chỉ những điều dơ bẩn, không đứng đắn.
-------
Cửa thang máy vừa mở ra đã đóng lại.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Trản cũng vừa âm u lại bừng sáng, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, cô hít một hơi thật sâu, nhấc chân ra khỏi thang máy.
Tô Tạm đã đứng trước xe đợi cô.
Đầu ngón tay của cậu khói thuốc vẫn còn bốc lên, mới vừa ngậm lấy làm một hơi, còn chưa kịp phun ra. Chỉ vừa thấy Thẩm Thiên Trản thận trọng thong dong bước ra từ cửa thang máy, anh nhìn hai mắt, nghiêng đầu ra hiệu bảo Kiều Hân đi tới đỡ cô một phen.
Cậu ta làm việc lâu với Thẩm Thiên Trản, hiểu rõ làm thế nào để biết cô đã say hay chưa.
Thông thường, cô sẽ bước đi với dáng vẻ chuẩn mực, bước như gió, phải xem điểm mắt của cô dừng lại ở đâu. Nếu như từ đầu đến cuối mắt đều nhìn xuống đất, thì đó chính là miệng hùm gan sứa*, cứng rắn chống đỡ.
*外强中干[Wàiqiángzhōnggān]: thuật ngữ chỉ những người bên ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ bên trong lại yếu đuối. Tạm dịch “Miệng hùm, gan sứa” một câu thành ngữ của Việt Nam với nghĩa tương tự.
Khi cô tỉnh táo, ánh mắt sẽ chỉ biết hướng về phía trước, bước đi như gió, vẻ mặt viết: “Bà đây nghìn chén cũng không say, không phục có thể đến đây ứng chiến.”
Tô Tạm đánh giá một cái.
Theo như dáng vẻ nho nhã của Thẩm Thiên Trản, hẳn là chưa say hoàn toàn, chắc ngót nghén trên dưới năm phần.
Cậu mang điếu thuốc vứt ngay xuống nền, nhấc chân lên nghiền nát.
Đợi người đi tới, cậu ta cất giọng rõ ràng, báo cáo: “Chị Trản, Quý tổng đi trước rồi.”
Thẩm Thiên Trản vốn là đang nhỏ giọng tranh cãi với Kiều Hân là mình không say, không cần giúp đỡ, nghe xong, quay đầu mắt nhìn ra phía sau xe: “Đi rồi?”
Tô Tạm gật đầu: “Đi rồi.”
Kiều Hân tiếp lời: “Ban nãy chị bảo em tiễn Quý tổng xuống trước, sau khi đến bãi đỗ xe, anh ta liền bảo em đi trước, anh ta đến cửa thang máy chờ chị một lúc. Sau đó vừa mới đây, trợ lý của anh ta đến, nói có chuyện gấp liền đi trước.”
Tại buổi tiệc tối, mọi người đều nghe Quý Thanh Hòa nói sau khi ăn xong anh sẽ phải đi ký kết một hợp đồng.
Kiều Hân sợ mình không giữ chân người ta sẽ bị Thẩm Thiên Trản trách phạt, chột dạ ngay cả đầu cũng không dám ngước lên.
Đương sự là Thẩm Thiên Trản lại không quá ngạc nhiên.
Cô đã nói tới mức đó rồi, nếu như Quý Thanh Hòa còn có thể thản nhiên ngồi lại, cùng cô bàn hợp đồng, ngược lại mới thật là hư cấu.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn Tô Tạm: “Không để lại lời nhắn?”
“Có để lại rồi.” Tô Tạm từng bước một thay cô mở cửa phụ của xe: “Quý tổng bảo chị ngày mai trong giờ làm việc đến văn phòng tìm anh ta, quá giờ không tiếp.”