99 Đêm Đầu Tiên

Chương 14: Chị ơi, được không?

Huy thiếu càng hôn càng sâu, tay trái cậu vịn lấy gáy Mộc Nhan, quên mình ngậm lấy hai cánh môi anh đào.

Hương vị nội tiết tố nam tính bá đạo xông vào trong miệng cô, đầu lưỡi của cậu ở trong miệng cô tinh tế khuấy động, cùng lưỡi nhỏ truy đuổi, quấn quýt, trao đổi hơi thở của nhau.

Một nụ hôn dài đầy sắc tình, ý loạn thần mê.

"Chị ơi, được không?"

Mộc Nhan thiếu oxy tựa đầu lên l*иg ngực cậu, lắng nghe thanh âm phát ra từ l*иg ngực Huy thiếu —— nghiêm túc lại ôn nhu. Cô chưa từng trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© giữa nam nữ, không biết nên trả lời trực tiếp như thế nào, cũng sẽ nỡ thẳng thừng từ chối, chỉ biết xấu hổ đỏ mặt.

Huy thiếu lại một lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của cô, càng bá đạo không thể cự tuyệt, Mộc Nhan không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, không khép được miệng, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống cần cổ trắng như tuyết.

Bàn tay trái của cậu bắt đầu vuốt ve hai má cô, vai cô cho đến khi chạm đến bộ ngực mềm mại.

Đầy đặn vểnh lên, thậm chí một tay cũng không nắm hết được.

Quả nhiên, rất lớn, cậu đã không nhìn nhầm.

Một tay cậu chà xát bầu ngực, giống như đang chơi đùa với trân bảo đẹp nhất thế giới. Tay kia theo thắt lưng Mộc Nhan trượt xuống, xốc làn váy lên, cách qυầи ɭóŧ bằng bông vuốt ve mảnh hoa viên u mật kia.

Ngón giữa của cậu ở khe hở mẫn cảm của cô qua lại ma sát, càng ngày càng nhanh, thẳng đến khi Mộc Nhan bắt đầu nằm sấp trên vai cậu từng ngụm từng ngụm thở dốc, thân thể không ngừng run rẩy, không ngừng rêи ɾỉ.

Mộc Nhan như rơi xuống mây, đại não trống rỗng, khẽ kêu một tiếng rồi tiết thân, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, tích tích tắc tắc làm ướt qυầи ɭóŧ cùng tay cậu.

Huy thiếu ôm lấy Mộc Nhan, đưa cô lên xe máy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộc Nhân đang sắc mặt ửng hồng, thở dốc không ngừng, cậu cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.

"Chị ơi, được không?"

Thanh âm trầm thấp khàn khàn đến đáng sợ, cậu cố gắng đè nén du͙© vọиɠ bồng bột của mình, đây là điều khiến cậu luôn tự hào —— tôn trọng nữ nhân, cấp cho nữ nhân quyền lực kêu dừng ở một giây cuối cùng. Mặc dù sẽ không ai từ chối cậu tại vào thời khắc mấu chốt này.

Mộc Nhan xấu hổ khẽ gật đầu, ngay sau đó da thịt trước ngực cô lạnh lẽo, áo sơ mi bị kéo ra, nụ hôn rậm rạp rơi đầy đầu vai. Áo ngực cũng vì quá chướng mắt mà kéo lên, bầu ngực đầy đặn vểnh lên trong nháy mắt bật ra, hai hạt anh đào dưới sự chiếu cố của gió núi cũng đặc biệt vểnh lên, cậu cúi đầu ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi giàu kỹ xảo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại dùng răng mài nhẹ.

A~~~

Mộc Nhan nhịn không được mà kêu thành tiếng, cô bị thanh âm xa lạ của mình làm cho hoảng sợ, thanh âm kia mị hoặc đến mức dường như có thể chảy ra nước, da^ʍ lãng đến mức làm cho người ta muốn phát điên.

Váy denim ngắn của Mộc Nhan bị đẩy lên, qυầи ɭóŧ bị cởi ra treo trên một bên đùi, hoa huyệt của cô đã xuân thủy chảy ròng ròng.

Huy thiếu kéo quần xuống đầu gối, nghiệt căn thô dài thoáng cái liền bắn ra.

Mộc Nhan bị quái vật này làm cho hoảng sợ. Một cây gậy lớn màu tím đỏ, trên thân gậy, gân xanh rậm rạp, đỉnh qυყ đầυ còn đang tiết ra dịch thể trong suốt.