"Ngươi thông qua thí luyện rồi?" Lục Tinh Lan đem tranh thu vào trong túi càn khôn, ngồi xuống đối diện với Trang Kim Huyền.
Lúc này Thẩm Tức Chu và người áo đen đều chưa hoàn thành thí luyện, toàn bộ đại sảnh chỉ có y và Trang Kim Huyền hai người, cộng thêm một con hổ, là thời cơ tốt để giải trừ "Hiểu lầm".
"Ừm." Trang Kim Huyền trầm giọng đáp một tiếng, thái độ rất khác thường, so với phong cách bình thường của hắn thì yên tĩnh không ít. Hắn chuyên tâm lau sạch kiếm của mình, chỉ duy nhất thời điểm Lục Tinh Lan ngồi đối diện với hắn thì mở to mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu xuống. Kiếm của hắn đã rất sạch sẽ, nhìn không ra chỗ nào còn vết bẩn, chẳng biết ở sao hắn vẫn tiếp tục lau.
Lục Tinh Lan nghĩ, cái này có lẽ liên quan tới thí luyện vừa rồi.
"Tốc độ còn không tệ nha." Lục Tinh Lan khó có được mà khen hắn một chút.
Trang Kim Huyền buông kiếm, ôm lấy cánh tay, đầu giương lên: "Đúng thế, cũng không nhìn ta là ai. Một cái thí luyện nho nhỏ mà thôi, ta búng tay đã có thể giải quyết. Ngược lại là Thẩm Tức Chu, ta còn tưởng hắn có thể nhanh chóng đi ra, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thông qua."
"Lo lắng cho sư đệ sao?" cánh môi Lục Tinh Lan hơi cong một chút, "Ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm người áo đen kia hơn."
Trang Kim Huyền lập tức bối rối, ánh mắt nhìn về nơi khác: "Ai lo lắng cho tiểu tử kia chứ? Hắn không thông qua thí luyện, chỉ có thể nói là hắn quá yếu mà thôi."
"Vậy còn ngươi? Ngươi vừa rồi đã làm cái gì?" Trang Kim Huyền hỏi. Hắn biết Lục Tinh Lan không tham gia thí luyện, nhưng mà lúc hắn trở lại đại sảnh lại không trông thấy Lục Tinh Lan, ngồi thêm vài phút sau mới gặp y từ trong hư không xuất hiện.
Trong tay còn nhiều ra một bức họa.
"Ta cũng đi tham gia thí luyện."
"Nhưng vừa rồi ngươi không cùng chúng ta truyền tống."
"Cũng không có quy định nơi này chỉ có một thí luyện, " Lục Tinh Lan dương dương đắc ý nói, " các người chọn thí luyện thứ nhất, ta chọn thí luyện thứ hai mà thôi."
". . ." Trang Kim Huyền á khẩu không trả lời được.
Người áo đen kia cũng không nói cho hắn biết còn một thí luyện khác, sớm biết vậy liền chọn cái thứ hai. Loại thí luyện kia, hắn cũng không muốn trải qua một lần nữa. . .
Trầm mặc mấy giây, Lục Tinh Lan thấy bầu không khí trước mắt cũng không tệ lắm, bắt đầu vào chủ đề chính.
"Phải rồi " Lục Tinh Lan thay mình toát một thân mồ hôi lạnh, thử hỏi "ngày đó trên giảng đường ngươi muốn nói với ta cái gì?"
Câu hỏi này của y tương đương với việc đem tất cả vấn đề đặt ở bên ngoài, đáp án của Trang Kim Huyền giống như thẩm phán đối với y. Lục Tinh Lan có chút bất an, nhưng lại tỉnh táo lạ thường.
Dù là Trang Kim Huyền trả lời như thế nào, y đều đã chuẩn bị tốt cho kết quả xấu nhất.
Trang Kim Huyền nhìn Lục Tinh Lan, trong mắt mang theo dò xét, chậm chạp không mở miệng. Lục Tinh Lan ngồi đoan chính, một bộ dáng vẻ mặc kệ người khác dò xét, cây ngay không sợ chết đứng.
Bầu không khí đột nhiên có chút ngưng trệ.
Thiên Dực Hổ nằm trong lòng Lục Tinh Lan rụt rụt thân thể, ngáp một cái.
"Ngươi, hẳn phải biết ta muốn nói cái gì? Hay là nói, ngươi không có ý định thừa nhận những chuyện xấu bản thân đã làm?" Trang Kim Huyền một lần nữa lau kiếm, không tiếp tục nhìn về phía Lục Tinh Lan.
Quả nhiên, Trang Kim Huyền đều biết.
Vấn đề nguyên chủ để lại Lục Tinh Lan sớm hay muộn rồi cũng phải đối mặt. Trang Kim Huyền chỉ là bước đầu tiên.
Chỉ là nhìn tình trạng hiện tại của Trang Kim Huyền, dường như hắn rất tỉnh táo chứ không giống biểu hiện hùng hổ dọa người hôm dạy học.
Tỉnh táo sẽ có lý trí, Lục Tinh Lan nghĩ, nói không chừng đây là thời cơ tốt nhất để y và Trang Kim Huyền nói về chuyện này.
". . . Là "Ta" làm." Lục Tinh Lan nhăn mi, thanh âm bình thản không có chút cảm xúc nào, y hào phóng thừa nhận, vừa nói, vừa vỗ đầu Thiên Dực Hổ, "Nhưng cũng không phải ta làm."
Tay Trang Kim Huyền dừng một chút: "Là ngươi chính là ngươi, không phải ngươi thì không phải ngươi, lời ngươi nói không thấy mâu thuẫn sao?."
Đáy lòng Lục Tinh Lan oán thầm, y đều đang nói sự thật.
Cõng nồi của người khác thật là không dễ.
"Ngươi coi như đoạn thời gian kia ta bị ma quỷ che mắt, làm ra những chuyện không phải con người nên làm đi, " Lục Tinh Lan thở ra một hơi, tiếp tục nói, "Hiện tại ta muốn sửa chữa sai lầm."
Trang Kim Huyền cười lạnh: "Làm sao sửa? Những đệ tử kia người bị thương thì đã bị thương, người chết thì đã chết, có vài người đã sớm rời khỏi Linh Vân Tông chẳng biết đi đâu. Ngươi hủy hoại cả đời của bọn họ còn vọng tưởng muốn đền bù, ngươi trả nổi sao?"
"Không trả nổi cũng phải trả!" Lục Tinh Lan đột nhiên đứng lên, phủi phủi tro bụi bên trên y phục, y quay lưng về phía Trang Kim Huyền, hướng đại sảnh đi đến. Bước chân của y không lớn, chậm rãi, vạt áo hơi rung nhẹ, tựa như trên lưng phải gánh vác thứ gì đó rất nặng nề, chỉ có thể chậm chạp vô lực đi lên phía trước.
Ai bảo hiện tại y là Lục Tinh Lan chứ.
Kỳ thật mục đích y làm như vậy, không phải tẩy trắng cho "Đại sư huynh". Những việc nguyên chủ làm thực sự khiến người giận giữ, dù chính bản thân Lục Tinh Lan cũng nhìn không nổi, ở sao phải tẩy trắng cho loại người cặn bã này? Y làm như thế, một mặt là bị tình thế bức bách, muốn phòng ngừa chuyện diễn ra trong kịch bản, về sau bị trục xuất khỏi Linh Vân Tông; một mặt khác là tự an ủi mình. Chỉ có nói ra những tội ác nguyên chủ đã làm thì Lục Tinh Lan mới có thể triệt để chặt đứt quan hệ giữa y và nguyên chủ, làm chính mình.
Muốn y gánh vác hậu quả người khác gây ra? Làm sao có thể.
Trang Kim Huyền lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lục Tinh Lan, không biết ở sao, vậy mà cảm thấy đối phương có mấy phần cô đơn. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, xì một tiếng cười khinh miệt.
Từ lúc nào hắn trở nên tinh tế như vậy, cái này không giống tính cách của hắn!
"Uy, Lục Tinh Lan!" Trang Kim Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng.
Lục Tinh Lan trở lại, chỉ thấy Trang Kim Huyền giơ kiếm lên, chỉ hướng y, nói: "Trước kia không phải ngươi nói thiên phú không phải tiêu chuẩn để đánh giá hết thảy sao. Để tay lên ngực tự hỏi, đó là lời thật lòng của ngươi sao! ?"
"Đúng vậy." Lục Tinh Lan không chút do dự trả lời.
"Vậy thì tốt, " Trang Kim Huyền thu hồi kiếm, đeo lại lên trên vai của mình, hướng Lục Tinh Lan đi tới, "Ta tạm thời tin tưởng quyết tâm muốn bù đắp của ngươi, chỉ là nếu để cho ta phát hiện ngươi nói dối, ta liền thay sư môn, dùng thanh kiếm này chém chết ngươi."
Khóe miệng Lục Tinh Lan nhếch lên: "Ngươi vĩnh viễn không đợi được ngày ấy."
Trang Kim Huyền không vui cắt ngang.
"Lại nói hai người bọn họ sao lại chậm như vậy a, ta thông qua thí luyện đầu tiên, là ta thắng mới đúng chứ, trực tiếp đem truyền thừa giao cho ta đi!" Trang Kim Huyền không còn kiên nhẫn. Khôi phục khỏi ảnh hưởng do thí luyện gây ra, hiện tại hắn chỉ muốn lập tức rời đi.
"Meo!" Thiên Dực Hổ nhe răng, hướng về phía Trang Kim Huyền nhe răng. Lục Tinh Lan đành phải vuốt lông trấn an nó.
Đại khái là Trang Kim Huyền khiến nó tức giận. Truyền thừa của chủ nhân nó sao có thể nói cho liền cho.
Chiến kị từ nãy tới giờ không mở miệng đột nhiên nói: "Tiêu chuẩn truyền thừa không phải thời gian thông qua thí luyện dài hay ngắn, nếu ngươi muốn rời đi, có thể đi trước, chỉ là làm vậy cũng tương đương ngươi từ bỏ truyền thừa."
Từ bỏ truyền thừa đương nhiên là không thể nào, Trang Kim Huyền chỉ có thể tự mình ở một bên phụng phịu.
Hiện tại hai người tạm thời hoà giải, có mấy lời không thể không nói.
"Nhị sư đệ, người áo đen kia, ngươi không nên qua lại với hắn."
"Hắn có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề rất lớn!" Lục Tinh Lan mang một gương mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói, " hắn dùng cấm thuật hấp thu máu của người khác để giúp tăng lên thực lực của mình, hiện tại nhóm người Thanh Mộc trưởng lão đều đang điều tra việc này. Chuyện của ta cũng là hắn nói cho ngươi đi?"
"Đúng vậy."
"Ngươi không cảm thấy hắn khả nghi sao? Rõ ràng là người ngoài tông, lại ngay cả việc "Ta" cực lực che dấu cũng đều biết, hơn nữa. . ." hơn nữa dễ như trở bàn tay tiến vào Linh Dược Viên, tựa như đã sớm biết phòng ngự bị yếu ở chỗ nào, chỗ nào có thể phá vỡ phòng ngự để xâm nhập vào.
Người áo đen tựa hồ đối với Linh Vân Tông hết sức quen thuộc, cảm giác này, thật giống như hắn ở trong Linh Vân Tông, nếu không có khả năng đối với những thứ bên trong Linh Vân Tông quen thuộc như thế.
Mà khả năng dò xét và ngụy trang của hắn cũng rất cao minh, dưới tình huống không có bất kỳ người nào phát hiện lại có thể được biết bí mật của nguyên chủ. Từ đó, cũng không biết hắn nắm trong tay bao nhiêu tài liệu bí mật của Linh Vân Tông.
Xem ra là người áo đen nói cho những đệ tử bị hại chuyện nguyên chủ làm.
Nhưng mục đích hắn làm như vậy đến cùng là cái gì? Ở sao phải nhằm vào nguyên chủ?
Lục Tinh Lan đột nhiên vỗ đầu, dọa Trang Kim Huyền nhảy một cái.
"Không ai nói người áo đen nhất định phải là người bên ngoài tông a!"
"Ngươi nói là, nội bộ Linh Vân Tông có gián điệp?" Trang Kim Huyền kịp thời phản ứng lại.
"Rất có thể, chỉ là còn chưa thể xác định, " Lục Tinh Lan gật gật đầu, "Tóm lại ngươi trước tiên giả thành dáng vẻ cái gì cũng không biết, tiếp tục cùng người áo đen qua lại. Chúng ta trước tiên không nên rút dây động rừng."
Trang Kim Huyền đồng ý. Chỉ là hắn còn có nghi vấn: "Ta cảm giác thực lực người áo đen kia cũng không mạnh, khẳng định là dưới ta, một mình ta có thể đem hắn chế phục. Như vậy có thể giật áo ngoài của hắn ra khiến hắn lộ nguyên hình. Ta ngược lại là muốn nhìn một chút, ai có lá gan lớn như vậy, dám nằm vùng dưới mí mắt ta! ?"
Nhưng Lục Tinh Lan lại không đồng ý làm như vậy. Người áo đen hiểu rõ bọn họ, nhưng bọn họ đối với kẻ kia lại hoàn toàn không biết gì. Người áo đen có cấm pháp lợi hại, liền có thể có pháp thuật hộ thân lợi hại hơn, vì lý do cẩn thận, trước tiên không nên xảy ra xung đột với hắn.
Hai người thương lượng xong, liền chia nhau ngồi ở hai bên đại sảnh, không thèm để ý tới đối phương, giả bộ một dáng vẻ không hòa theo.
Lần đầu tiên, đại sư huynh và Nhị sư huynh Linh Vân Tông ăn ý phối hợp.
. . .
Thời gian quay về thời điểm Thẩm Tức Chu vừa bắt đầu tiến hành thí luyện, phù văn màu vàng mang theo hắn tiến về một nơi không rõ, ở trên đường, Thẩm Tức Chu đã mất đi ý thức.
Trong khoảng thời gian hắn hôn mê, có thể cảm giác được một sức mạnh kỳ dị, cái loại cảm giác này là lạ, mơ hồ khó hiểu. Nhưng khi cảm nhận thật kỹ lại có chút ý nghĩ vụt qua bắt không được.
Chờ Thẩm Tức Chu tỉnh lại, hắn lập tức cảnh giác nhìn chung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ, không có bất kỳ đồ trang trí gì, bố trí quen thuộc, cùng chiếc giường quen mắt dưới thân.
Đây không phải là gian phòng của đại sư huynh ở Linh Dược Viên sao?
Hắn rõ ràng đang thí luyện, ở sao lại về tới đây?
Đang lúc Thẩm Tức Chu hoang mang, cửa bị đẩy ra.
Nam tử đi tới mặc áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, khí tức lại rất xa lạ đối với Thẩm Tức Chu. Hắn mỉm cười, Thẩm Tức Chu lại có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra lạnh lùng và xa cách.
"Thẩm sư đệ, ta thân là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, lại khiến cho ngươi bị thương nặng như thế, thực sự là có lỗi. Thanh Mộc trưởng lão y thuật cao siêu, thương thế của ngươi rất nhanh sẽ chuyển biến tốt lên, những ngày này ngươi ở lại đây nghỉ ngơi nhé."
Ánh mắt Thẩm Tức Chu có chút trầm xuống, thần sắc hắn căng cứng.
Người kia không phải đại sư huynh!
Chí ít, không phải đại sư huynh mà hắn biết!