Rừng U Vân cũng không ở trong Linh Vân Tông mà là ở vùng lân cận Linh Vân Tông theo hướng đông kéo dài vô hạn, thuộc phạm vị cai quản của Linh Vân Tông.
Bởi vì cây cối mọc um tùm, che khuất bầu trời, ít có ánh nắng chiếu vào, sáng sớm mỗi ngày còn có sương mù bao quanh phiến rừng cây càng làm lộ ra vẻ âm u.
Rừng U Vân rất rộng, dù cho có đứng ở đỉnh Linh Vân Sơn cũng nhìn không thấy bờ.
Lục Tinh Lan muốn mang Thẩm Tức Chu tới Rừng U Vân, tìm kiếm thanh kiếm thuộc về hắn.
Trong nguyên tác, Thẩm Tức Chu đã lấy được thanh kiếm kia từ hai tháng trước. Mà bây giờ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Thẩm Tức Chu vẫn chưa lấy được kiếm.
Lục Tinh Lan thậm chí không biết lúc này thanh kiếm kia còn ở đó hay không, nếu bị người khác đi trước một bước lấy kiếm đi thì không xong.
Hai tháng rất dài, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Cho nên thừa dịp hiện ở cả hai người đều đang rảnh rỗi, Lục Tinh Lan cảm thấy nên đi thăm dò một chút.
Nhưng mà từ hai tháng trước, khi Thiên Dực Hổ bạo nộ, Linh Vân Tông đã tuyên bố khiến cho cấm, rừng U Vân lúc này đang ở trong trạng thái nửa phong bế. Đi vào rừng U Vân sẽ bị Kết Giới ngăn cản, không để người đi sâu thêm một bước.
Nếu cố tình muốn xông vào sẽ phát động cảnh báo, Linh Vân Tông sẽ lập tức phái người xuống núi dò xét.
Bảo là trạng thái nửa phong bế đã nói lên còn có cách khác đi vào chỉ là khá phiền toái mà thôi.
Lục Tinh Lan lấy ra một lá bùa, đưa cho Thẩm Tức Chu.
"Đây là Phá Giới Phù, có thể mở ra một kết giới phạm vi nhỏ. Chỉ là chúng ta phải đi tìm nơi yếu nhất của kết giới để tránh bị phát hiện.
Thẩm Tức Chu gật đầu, cũng đem lá bùa thu vào túi Càn Khôn, hỏi: "Đại sư huynh, ngươi nhất định phải đi vào sao?"
Lục Tinh Lan kiên định trả lời: "Đúng vậy."
Chỉ là y nghe ngữ khí của Thẩm Tức Chu sao lại hơi chần chờ, hẳn là bởi vì chuyện Thiên Dực Hổ trong rừng U Vân lần trước đã tạo cho hắn bóng ma?
Lục Tinh Lan vừa định an ủi hắn hai câu, liền nghe Thẩm Tức Chu nói: "Tông quy thứ mười ba quy định, không cho phép đệ tử tự tiện xông vào cấm địa. Hiện ở rừng U Vân được coi như một cấm địa. Đại sư huynh, nếu chúng ta bị phát hiện, ngươi cần chép phạt cũng không chỉ một ngàn bản."
". . . Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện." Lục Tinh Lan phát hiện Thẩm Tức Chu ở trước mặt y càng ngày càng không có sự tự giác của một sư đệ.
Làm một sư đệ nhu theo, không nên nghe theo đại sư huynh sao! Vì sao lại liên tiếp khiêu chiến tôn nghiêm của đại sư huynh! ?
Bây giờ vẫn còn sớm, chỗ hai người đang đứng có sương mù nhàn nhạt lưu động giữa không trung. Càng sâu vào trong rừng U Vân càng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Chủ yếu là nhờ có sương mù che chắn giúp giảm bớt khả năng bị phát hiện của bọn họ. Nếu không phải là Lục Tinh Lan thì cũng không có ai nguyện ý ở nơi có tầm nhìn thấp như vậy đi dạo, càng không an toàn.
Lục Tinh Lan đi vòng quanh Kết Giới cách không xa chỗ đứng vừa rồi liền phát hiện một lỗ thủng, y ra hiệu cho Thẩm Tức Chu mau chạy tới đây.
Thẩm Tức Chu đem lá bùa bao trùm lên trên lỗ thủng, đưa Linh khí vào. Linh khí theo phù văn trên lá bùa khuếch tán ra, cuối cùng đem toàn bộ phù văn thắp sáng.
Lá bùa dần dần trong suốt, dung nhập vào trong kết giới.
Mà vị trí đối diện, một khe hở từ đó vỡ ra, kích thước vừa đủ cho một người có thể đi vào.
"Đại sư huynh, ngươi đi vào trước đi."
Đợi Lục Tinh Lan trở ra, Thẩm Tức Chu nhìn quanh bốn phía, xác định không có bất kỳ người nào phát hiện ra bọn họ, lúc này mới đi theo vào.
Sương mù trùng diệp, càng đi vào sâu bên trong sương mù càng dày, ngược lại khiến người khác hoài nghi sương mù quỷ dị này đến tột cùng có lai lịch gì?
Sợ hai người sẽ bị thất lạc, Lục Tinh Lan lấy ra một cái dây nhỏ, vứt cho Thẩm Tức Chu: "Nắm chặt, tránh lạc đường."
Lục Tinh Lan nắm lấy một đầu dây, đi phía trước. Thẩm Tức Chu theo sát phía sau, nhưng mà sương mù dày đặc đã che mất bóng dáng của Lục Tinh Lan, chỉ còn một sợi dây từ trong sương trắng kéo dài tới giúp xác định Lục Tinh Lan vẫn còn ở đó, nhưng không biết từ lúc nào Thẩm Tức Chu thấy đầu dây bên kia rớt xuống, người phía trước sẽ không phải đột nhiên biến mất chứ.
Tim Thẩm Tức Chu đột nhiên xiết chặt.
"Tức Chu, ngươi đi chậm quá đi, nghĩ gì thế?"
Thì ra chỉ là Lục Tinh Lan thúc giục hắn đi nhanh một chút.
"Đại sư huynh, " Thẩm Tức Chu nhanh chân đi về phía trước mấy bước, cùng Lục Tinh Lan sóng vai với nhau, hắn đưa tay cầm lấy tay của Lục Tinh Lan, "Như này tương đối an toàn hơn."
Tay Lục Tinh Lan so với Thẩm Tức Chu còn tinh tế hơn, phảng phất chỉ cần dùng chút sức liền sẽ gãy, vì thế dù nắm bàn tay đó cũng không dám dùng sức quá lớn.
Lục Tinh Lan thì trừng lớn hai mắt.
"Tức Chu, ngươi đang sợ sao?"
Thẩm Tức Chu: . . . Hắn không phải, hắn không có.
"Không có gì, chỉ là sợ hãi thôi mà, có đại sư huynh bảo vệ ngươi ha." Lục Tinh Lan nói nhẹ như mây gió, cũng không biết y lấy tự tin ở đâu ra.
Trên thực tế, trong lòng Lục Tinh Lan nghĩ như vậy: A, không phải chỉ là nắm tay thôi sao, nhịp tim nhanh như vậy làm gì! ? Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tâm sự với nhau một hồi, bất tri bất giác đã đi rất xa. Kỳ quái chính là, cái màn sương mù này không có chút dấu hiệu nào là sẽ biết mất. Nếu là bình thường, khi mặt trời mọc, sương mù sẽ tản đi.
Cũng may trong lòng Lục Tinh Lan đã biết đại khái phương hướng cần đi, y vững tin bọn họ cách hang núi kia càng ngày càng gần.
Nhưng ở sơn động gần đó, nhất định có Thiên Dực Hổ bảo vệ. Vấn đề khó khăn nhất là làm sao để Thiên Dực Hổ không phát giác lại có thể đi vào sơn động. Chỉ cần đi vào lấy được bí bảo, Thiên Dực Hổ sẽ lập tức thần phục, trở thành Linh thú của Thẩm Tức Chu.
Lục Tinh Lan đột nhiên ngừng lại.
"Tức Chu, trước đó ta không phải đã nói qua có một thanh kiếm thích hợp với ngươi nhất sao?"
"Đã nói qua. Chẳng lẽ hiện ở chúng ta đang đến tìm thanh kiếm kia sao?"
Lục Tinh Lan gật đầu: "Đúng vậy, thanh kiếm kia ở ngay phía trước."
"Đại sư huynh làm sao biết được chỗ để thanh kiếm kia?" Hơn nữa còn nắm chắc như vậy?
"Cái kia. . . Sư phụ nói cho ta." Lục Tinh Lan tranh thủ thời gian nghĩ cái cớ lấp liếʍ cho qua, "Thiên Dực Hổ chính là Linh thú thủ hộ bí bảo, cho nên dù nó đã làm các đệ tử bị thương thì sư phụ cũng không diệt trừ nó."
"Thì ra là thế."
Lục Tinh Lan còn nói: "Ta biết thanh kiếm kia rất thích hợp với ngươi, cho nên mới tới nơi này tìm, vừa vặn ngươi không phải đang thiếu một thanh kiếm sao?"
"Là vậy à." Thẩm Tức Chu cất giấu một tia kiên định trên mặt. Nếu như nơi này có bí bảo, hắn cũng có hứng thú xông vào một lần.
Tay quơ quơ giữa không trung, cảm giác sương mù mát mẻ đánh vào trên tay, làm sao cũng vung không tan. Chỉ là nhìn màn sương mù nồng đậm này, trên mặt Lục Tinh hiện ra một nụ cười khẽ.
Mặc dù màn sương mù này rất quỷ dị, nhưng vừa vặn có thể sử dụng nó làm màn ngăn, giúp thoát khỏi ánh mắt của Thiên Dực Hổ.
Có điều Thiên Dực Hổ là Linh thú cao cấp, mũi rất linh, Lục Tinh Lan không biết nó cách bao xa là có thể ngửi được mùi của kẻ xâm nhập.
Tiếp tục đi tới, từng chút một tới gần nơi sâu nhất trong rừng U Vân, đi ngang qua khu vực công kích của Thiên Dực Hổ. Cây cối bị bẻ gãy như kỳ tích một lần nữa sinh trưởng trở lại, chỉ có mấy cái hố lưu lại trên mặt đất là có thể chứng minh nơi này đã từng xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Tức cảnh sinh tình, Lục Tinh Lan nhớ tới ngày đó bị Thiên Dực Hổ làm cho sợ hãi, xương cốt còn ẩn ẩn cảm thấy đau.
Không chỉ là cảm giác bị đánh đau, còn có một loại cảm giác bị áp chế triệt để, Lục Tinh Lan cũng không muốn gặp phải thảm trạng như ngày đó một lần nữa.
Đi tới nơi từng chiến đấu với Thiên Dực Hổ, chứng tỏ khoảng cách tới sơn động cất giấu bí bảo đã không xa.
Cẩn thận từng li từng tí tiến lên, thả nhẹ bước chân, không phát ra một chút tiếng động nào. Hang núi kia đã như ẩn như hiện, dù cho bốn phía bị cỏ cây tươi tốt che chắn, Lục Tinh Lan vẫn như là vừa liếc mắt đã phát hiện.
Nhưng bọn họ đã cách gần như vậy, vì sao một cọng lông của Thiên Dực Hổ đều không nhìn thấy a?
Thẩm Tức Chu bỗng nhiên giữ chặt lấy Lục Tinh Lan, không để y tiếp tục đi lên phía trước: "Có mùi máu tươi."
Lục Tinh Lan nhẹ nhàng hít, cũng không ngửi được mùi gì. Y đối với mùi máu tươi cũng không quá mẫn cảm.
"Đi xem một chút." Lục Tinh Lan nhíu mày, dự định qua bên kia xem xét một chút. Hắn có cảm giác họ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Theo mùi máu đi thêm mấy mét, dưới lòng bàn chân lạch bạch một tiếng, giống như dẫm lên một vũng nước. Lục Tinh Lan cúi đầu, sắc mặt đại biến, chỗ y dẫm lên không phải một vũng nước mà là một vũng máu!
"Anh ~ "
Bên tay phải truyền đến một tiếng gầm tinh tế, uể oải.
Lục Tinh Lan tập trung nhìn vào, một con mèo nhỏ đang nằm rạp trên mặt đất, vốn là lông toàn thân nó có màu tuyết trắng lại bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa bộ lông, hơi thở mong manh, thoi thóp.
So với mèo con bình thường có khác biệt duy nhất chính là sau lưng của nó mọc ra một đôi cánh nhỏ lông xù, mềm oặt khoác lên hai bên thân thể. Thời điểm mở cánh ra nhất định phi thường mỹ lệ.
Con mèo này chính là Thiên Dực Hổ. Bên trong nguyên tác, sau khi Thiên Dực Hổ trở thành Linh thú của Thẩm Tức Chu liền hóa thành hình thái nhỏ, theo tiện đi theo bên người Thẩm Tức Chu.
Biến thành hình thái nhỏ, trừ khi Thiên Dực Hổ tự nguyện thì chỉ còn một loại tình huống, chính là lúc đang hấp hối.
Lục Tinh Lan tranh thủ thời gian ôm lấy Thiên Dực Hổ, một cục lông nho nhỏ núp ở trong ngực của y, mười phần đáng thương. Lục Tinh Lan đã hoàn toàn quên trước đó từng bị Thiên Dực Hổ ra sức đánh cho một trận.
"Nếu không cứu nó, nó sẽ chết." Lục Tinh Lan trầm trọng nói, " ta nghĩ phải nhanh chóng trở về Linh Dược Viên."
Nhưng Thiên Dực Hổ trọng thương nói rõ đã có người nhanh chân đến trước một bước tiến vào trong sơn động, có lẽ kiếm sẽ sớm bị lấy đi. Thế nhưng nhìn tốc độ xói mòn linh khí của Thiên Dực Hổ, chỉ qua nửa canh giờ nữa nó sẽ chết.
"Vậy thì trở về đi." Đối với Thẩm Tức Chu mà nói, thanh kiếm đến nghe qua đều chưa từng nghe không có gì quan trọng, có vào sơn động hay không đều được.
Thế nhưng. . . Thẩm Tức Chu không biết tầm quan trọng của thanh kiếm này đối với hắn a.
Nội tâm Lục Tinh Lan xoay chuyển không ngừng.
Lúc này Thiên Dực Hổ trong ngực y giật giật, vươn móng vuốt ra, run run chỉ phương hướng của sơn động.
Nó cũng không muốn để bọn họ rời đi.
Đây là bảo bối chủ nhân lưu lại, là để dành cho người nhận truyền thừa của hắn, không thể để cho những kẻ bại hoại cầm đi.
Linh quang lóe lên, Lục Tinh Lan vui mừng nói: "Chúng ta đi vào nhanh một chút mang kiếm đi, sau khi lấy được kiếm, ngươi lại cùng Thiên Dực Hổ ký kết khế ước, Linh khí có thể chuyền cho nó, vậy là có thể cứu nó một mạng."
Về phần ở sao bây giờ không thể ký khế ước, là bởi vì người lưu lại bí bảo đã đưa ra quy tắc. Nhất định phải trở thành người nhận truyền thừa của hắn mới có thể thu được tất cả bảo vật, bao gồm cả Thiên Dực Hổ.
Lục Tinh Lan vuốt vuốt cái đầu nhỏ xù lông của Thiên Dực Hổ, lỗ tai giật giật.
"Kiên trì một chút nữa! Tức Chu, chúng ta đi vào thôi."
Hai người đối mặt, đều nhìn ra sự kiên định trong mắt đối phương.
Thẩm Tức Chu nói: "Ừm."
Đẩy ra cỏ cây che chắn, tiến vào sơn động có bề ngoài bình thường, bóng lưng của hai người dần dần hòa vào bóng tối bên trong.