Đại Sư Huynh Hắn Thân Kiều Thể Yếu

Chương 16: Sư huynh dạy học

Buổi chiều ngày thứ hai, Trước giờ dạy học nửa canh giờ, Lục Tinh Lan đã đến Linh Sơn học đường.

Tối hôm qua, trước khi ngủ y ở trong lòng nghĩ lại một lần những thứ sẽ dạy học, trong lòng có một chút chờ mong. Nhưng sau khi y nhìn thấy tình trạng giảng đường, Lục Tinh Lan lại có chút sợ.

Chỉ thấy gian học đường trước mắt chật ních đệ tử, thanh âm ồn ào. Đằng sau còn có không ít đệ tử tiếp tục đi vào chen chúc nhau, phía trước thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu thảm: "Chớ đẩy, bên trong hết chỗ rồi!" Tình cảnh thập phần hỗn loạn.

Tình trạng này Lục Tinh Lan không dự liệu được.

Nguyên chủ so với y tưởng tượng còn được hoan nghênh hơn?

Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ liền sẽ biết, nguyên chủ và bọn họ đều là đệ tử Linh Vân Tông, cùng tu luyện một bộ công pháp, đại sư huynh thực lực cao siêu có nhiều kinh nghiệm đối với các đệ tử Linh Vân Tông mà nói là vô cùng có ích. Thật lâu trước kia đã có đệ tử đến Linh Sơn học đường hỏi thăm đại sư huynh có thể tới dạy học hay không, nhưng nguyên chủ căn bản không có ý định kia, chỉ có thể để những đệ tử đó thất vọng mà về.

Hôm qua có đệ tử nào đó nhìn lướt qua danh sách dạy học, nhìn thấy tên Lục Tinh Lan kinh ngạc mở to hai mắt, cũng kêu lên thành tiếng. Kể từ đó đệ tử chung quanh đều biết đại sư huynh muốn tới dạy học cho bọn họ, một truyền mười mười truyền trăm, hơn phân nửa đệ tử Linh Vân Tông đều biết chuyện này, đồng thời dự định tới nghe giảng.

Kết quả là tạo thành cái cục diện hỗn loạn hiện ở.

" Dung lượng cái giảng đường này không đủ a."

Hứa Bá đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Tinh Lan, sờ lấy râu nói.

Trong lòng Lục Tinh Lan giật mình, y một chút cũng không có phát giác được Hứa Bá tới gần, im hơi lặng tiếng, Hứa Bá dường như cùng không khí chung quanh hòa thành một thể.

Hôm qua Lục Tinh Lan đã cảm thấy Hứa Bá hẳn là không phải người bình thường, hiện ở xem ra quả là thế thật.

"Vậy giờ phải làm thế nào?"

Hứa Bá cười ha ha: "Không sao, hiện ở có thể dạy."

Lưu lại một câu khiến Lục Tinh Lan như lọt vào trong sương mù, Hứa Bá xoay người chống gậy chậm rãi hướng tiểu Trúc phòng dạo bước mà đi.

"A, bên trong đột nhiên trở nên thật rộng rãi, đây là có chuyện gì?"

"Chẳng lẽ bên trong cái giảng đường này có pháp trận không gian, chúng ta quá nhiều người trở thành điều kiện để khởi động trận pháp?"

"Quản nó làm chi, tranh thủ thời gian đi vào đi, không gian biến lớn nói không chừng còn có thể chiếm ghế hàng phía trước a!"

Cổng không còn chen chúc, các đệ tử rất theo lợi đi vào.

Lục Tinh Lan không muốn tiến vào từ cửa trước, liền vòng ra sau giảng đường đi vào từ cửa nhỏ.

Bên trong giảng đường và trạng thái trước đó mà Lục Tinh Lan thấy qua hoàn toàn khác biệt, nơi này nóc nhà giống như cao lên mười mấy mét, vách tường hướng bốn phía kéo dài vô hạn, không gian chỉnh thể của giảng đường trở nên trống trải không ít, vừa mới rồi còn không cách nào chứa thêm đệ tử, hiện ở đệ tử nghe giảng bài đều có chỗ ngồi, hơn nữa chỗ dữ lại còn rất nhiều. Từ cửa nhỏ hướng về phía trước cửa mà nhìn lại, tầm mắt rộng mở thoáng đãng, làm cho tâm thần người ta thanh thản.

Lục Tinh Lan không lập tức đi ra phía trước, mà là ở nơi các đệ tử không nhìn thấy, quan sát những người ngồi ở đây.

Y nhìn thấy không ít người quen. Ví dụ như Vương Miễn và mấy người đệ tử tương đối quen thuộc, chỉ là hướng tu luyện của bọn họ hẳn là linh dược sư, chẳng biết ở sao lại tới nghe lớp của y.

Còn có Liễu Tô, chỗ ngồi của nàng khá cao, bên người còn có mấy người nữ đệ tử, hẳn là đồng hành mà tới. Mấy nữ đệ tử xinh đẹp như hoa ngồi cùng một chỗ, tự nhiên tạo thành phong cảnh xinh đẹp nhất học đường này, rất nhiều nam đệ tử còn muốn đi lên bắt chuyện, lại bị cự tuyệt.

Chỉ là Lục Tinh Lan thế nào lại cảm giác sắc mặt Liễu Tô không phải quá tốt, nữ đệ tử bên cạnh nói chuyện cùng nàng mà nàng cũng không tập chung.

Cách các nàng không xa, Trang Kim Huyền dựa vào ghế, bắt chéo hai chân, ôm lấy cánh tay, bày ra một bộ dáng không kiên nhẫn.

Lục Tinh Lan phát hiện mỗi lần y trông thấy Trang Kim Huyền, hắn đều đang ôm lấy cánh tay. Cái này đều đã trở thành động tác dành riêng cho hắn. Lục Tinh Lan rất kinh ngạc khi Trang Kim Huyền đến nghe hắn giảng, đoán chừng là do loại ý nghĩ "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể nói ra thứ gì".

Trừ đệ tử bên ngoài, Lục Tinh Lan còn trông thấy, ngồi ở hàng sau có mấy người hơi lớn tuổi. Những người này ở tông môn đảm nhiệm một chút chức vụ, cũng không ảnh hưởng tới bọn họ Tu Tiên. Bài giảng đối với bọn họ có ích, cũng sẽ đến nghe một chút.

Chỉ là Lục Tinh Lan nhìn quanh một vòng, đều không nhìn thấy Thẩm Tức Chu.

Hơi thất vọng thở dài. Chẳng lẽ y dạy học đối với Thẩm Tức Chu mà nói cũng là vô dụng, cho nên hắn mới không tới sao?

Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình một chút, còn có rất nhiều đệ tử đang chờ đó.

Lục Tinh Lan mới vừa đi tới phía trước, các đệ tử liền cùng nhau nói: "Chào sư huynh!"

Cảm giác này, có chút ngượng ngùng, nhưng cái cảm giác thoải mái này là chuyện gì xảy ra.

"Khụ khụ, " Lục Tinh Lan hắng giọng một cái, "Đây là lần đầu tiên ta tới dạy học, cũng không biết nên nói gì, cho nên ta liền tùy tiện nói một chút cái nhìn của ta đối với tu tiên."

Sau khi đọc qua nguyên tác, Lục Tinh Lan đối với phương pháp tu tiên có lý giải nhất định, có lẽ chỉ là cái nhìn phiến diện, nhưng đối với những đệ tử này nếu áp dụng toàn bộ, có thể sẽ ngộ ra gì đó, nói không chừng thực lực còn có thể nhanh chóng tinh tiến.

"Các sư đệ sư muội đang ngồi phần lớn là Trúc Cơ kỳ, ta trước hết từ Trúc Cơ kỳ nói đi. Trúc Cơ kỳ tên như ý nghĩa, là cơ sở để ngày sau phát triển lên, cũng vì thế mà tuyệt đối không thể cẩu thả ở giai đoạn này. Đây là một vòng mấu chốt nhất cũng là khó khăn nhất trong Tu Tiên, có rất nhiều người ở giai đoạn này dậm chân ở chỗ không có cách nào tiến lên, chính là bởi vì bọn họ chỉ vì cái trước mắt."

Có vị đệ tử nhấc tay, Lục Tinh Lan ra hiệu hắn có thể đặt câu hỏi: "Đại sư huynh, ta cảm thấy ta rất chuyên tâm tu luyện, nhưng làm sao cũng không tăng tu vi lên được. Chẳng lẽ không phải bởi vì tư chất ta quá kém sao?"

"Tư chất kém? Người tư chất kém sao có thể ngồi ở chỗ này?" Khả năng bởi vì có liên quan tới nguyên chủ, Lục Tinh Lan đối với chuyện thiên phú rất quan tâm. Y và nguyên chủ có quan niệm hoàn toàn khác biệt. Nguyên chủ bởi vì thiên phú của chính mình không quá cao, cho nên đố kị với những đệ tử thiên tư xuất chúng. Mà Lục Tinh Lan lại cho rằng, dù thiên phú có kém, cũng có có hội để tiến lên.

Nói thật, lấy tư chất của nguyên chủ đạt tới vị trí thứ nhất trong chúng đệ tử toàn tông đã rất lợi hại. Không biết vì sao hắn để ý chuyện thiên phú như vậy.

Lục Tinh Lan trầm giọng nói: "Các người có thể đi vào Linh Vân Tông, đã nói lên việc các người có tiềm lực tu tiên, có giá trị bồi dưỡng. Bởi vậy không cần ở phương diện thiên phú có quá nhiều xoắn xuýt, thiên phú không phải là tiêu chuẩn để đánh giá hết thảy."

"Tạ ơn đại sư huynh!" đệ tử đặt câu hỏi nói cảm tạ một tiếng, kích động ngồi xuống.

Mặc kệ Lục Tinh Lan nói thật hay giả, tên đệ tử này có thể cảm giác được Lục Tinh Lan đang cổ vũ hắn.

Thiên phú không phải tiêu chuẩn để đánh giá hết thảy, ngươi còn có thể tiếp tục đi tới đích.

"—— thế nhưng, ta cảm thấy thiên phú rất trọng yếu a!"

Trang Kim Huyền xoát một cái đứng lên, hấp dẫn đại đa số ánh mắt của chúng đệ tử. Hắn nhìn về phía Lục Tinh Lan, nói: "Ngươi nói ngươi cho rằng thiên phú không phải tiêu chuẩn để đánh giá hết thảy, vậy chứng minh như thế nào?"

Lục Tinh Lan trong lòng lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm xấu.

Y thế nào lại có cảm giác Trang Kim Huyền có ám chỉ gì khác.

"Bản thân ta cũng không phải là người có thiên phú xuất chúng, là ta dốc lòng tu hành mới đạt tới thành tựu của ngày hôm nay." Lục Tinh Lan cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt, trực tiếp đáp lại, " Nhị sư đệ, ngươi có ý kiến gì về phương diện thiên phú này?"

Đem vấn đề ném trở lại, lực chú ý của các đệ tử đều tập trung trên người Trang Kim Huyền, cái này khiến Lục Tinh Lan nhẹ nhàng thở ra.

Y hoài nghi, Trang Kim Huyền biết những việc nguyên chủ đã làm.

Nghĩ như vậy, hết thảy đều nói rõ. Trước đó Trang Kim Huyền và nguyên chủ chỉ lãnh đạm, không có việc gì liền đánh một trận luận bàn, còn không đến mức lặng lẽ đối chọi. Là một ngườit bằng vào năng lực của chính mình truy cầu cường đại, sau khi biết được nguyên chủ vụиɠ ŧяộʍ làm những việc kia, Trang Kim Huyền tự nhiên xem thường nguyên chủ.

Nếu hắn ở đây trực tiếp đem hết thảy nói ra, chỉ sợ lấy địa vị Nhị Sư Huynh của hắn và lực cảm hoá, số đệ tử tin tưởng cũng không ít.

Lục Tinh Lan nhất định phải ngăn cản hắn.

Tông chủ Thiên Môn còn muốn Lục Tinh Lan khuyên Trang Kim Huyền về nhà, nhưng hiện ở Lục Tinh Lan chỉ muốn một cái búa đem Trang Kim Huyền đánh cho bất tỉnh ở chỗ, miễn cho hắn gây nên hậu quả gì đó không đo lường được.

Trang Kim Huyền nghĩ nghĩ vấn đề này, đột nhiên cười to: "Ta vừa biết đi đã có thể đùa nghịch kiếm, năm tuổi bắt đầu tập luyện kiếm pháp, chín tuổi kiếm kỹ đã xuất sắc. Ta mười tuổi tiến vào Trúc Cơ kỳ, mười lăm tuổi tiến vào Kim Đan Kỳ, mà bây giờ ta mới có hai mươi tuổi, cũng đã là Kim Đan trung kỳ. Ngươi chẳng lẽ muốn phủ nhận thiên phú của ta sao?"

". . ."

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Lục Tinh Lan nhìn thấy ở đây đã có không ít đệ tử cắn răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm.

Cảnh giới mà rất nhiều đệ tử truy cầu cả đời đối với Trang Kim Huyền lại có thể dễ dàng đạt tới.

Hắn hẳn chỉ là đơn thuần tự thuật một chút mà thôi, nhưng lời nói ra thật sự muốn ăn đòn.

"Ngươi xác thực có thiên phú, nhưng nếu như đem thực lực đều quy cho thiên phú, ngươi sẽ đi không được bao xa." Lục Tinh Lan lạnh nhạt nói một câu.

Trang Kim Huyền khó chịu nói: "Ngươi chính là đố kị ta có thiên phú dị bẩm đi, ngươi có phải hay không cũng dự định —— "

Lục Tinh Lan không tự chủ hướng về phía trước đi một bước, y dự cảm được câu tiếp theo Trang Kim Huyền muốn nói gì.

Nói ra, kia không phải là xong rồi sao?

"Khoác lác!"

Nguyên bản cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị đá văng, vừa lúc đánh gãy Trang Kim Huyền.

Đám người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Thẩm Tức Chu đi đến, trông thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền giải thích một câu: "Ta đến trễ."

Hắn lại nhìn về phía Lục Tinh Lan nói: "Đại sư huynh, đến trễ còn có thể đi vào không?"

Lục Tinh Lan nháy mắt kịp phản ứng: "Đương nhiên có thể!"

"Vậy ta an vị bên cạnh Nhị Sư Huynh đi, ở đây ta cũng chỉ nhận ra hắn."

"Tùy ý, tùy ý."

Thẩm Tức Chu đi đến trước mặt Trang Kim Huyền, từ phía sau gỡ xuống một thanh kiếm để trên bàn, nói: "Nhị Sư Huynh, thanh kiếm trước đó ngươi cho ta mượn đã bị ta không cẩn thận làm hư, ta cố ý lấy ra một cái ngang giá trị bồi thường cho ngươi."

Thì ra thanh kiếm Thẩm Tức Chu dùng lúc làm nhiệm vụ là thanh kiếm mà Trang Kim Huyền cho hắn mượn? Lục Tinh Lan mới nhớ tới, khi đó y cảm thấy trên người kiếm có đồ án đặc biệt quen thuộc, đó không phải là tông huy của Thiên Môn Tông sao? Chữ ở giữa là từ hai chữ "Thiên môn" tạo thành, bởi vì hình chữ quá trừu tượng Lục Tinh Lan mới không nhìn ra.

"Thanh kiếm kia là từ Hắc Nham chế tạo, cứng rắn vô cùng, ngươi làm sao lại làm gãy rồi?" Trang Kim Huyền buồn bực nói, "Chỉ là loại kiếm kia ta còn nhiều, gãy liền gãy đi, ngươi không cần bồi thường cho ta một cái mới."

"Việc này nói sau đi, ta tới đây là muốn nghe đại sư huynh dạy học."

Mặt Trang Kim Huyền lộ ra dị sắc, quan sát Thẩm Tức Chu một chút, nhưng cũng không có phát hiện cái gì dị thường, cuối cùng vẫn là đi theo Thẩm Tức Chu ngồi xuống.

Rốt cục gió êm sóng lặng.

Khúc nhạc dạo đầu này qua đi, Lục Tinh Lan tiếp tục dạy học. Quá trình sau đó rất theo buồm xuôi gió, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Lục Tinh Lan sau khi nói xong về Trúc Cơ kỳ, lại phân tích Kim Đan Kỳ. Bởi vì y hiện ở chính là Kim Đan Kỳ, cho nên lý giải thấu triệt hơn. Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ là một đường ranh giới rất khó vượt qua, sau khi Kim Đan Kết Anh, thực lực sẽ sinh ra biến hóa long trời lở đất.

Cho nên nói Lục Tinh Lan lúc còn ở Kim Đan Kỳ thì vẫn là đệ tử, lên tới Nguyên Anh Kỳ liền có thể trở thành trưởng lão.

Quá trình từ Kim Đan đến Kết Anh, trọng yếu nhất vẫn là "Ngộ" .

Ngộ bản tâm, ngộ con đường phía trước, ngộ tiên đạo.

Nửa phần sau, Lục Tinh Lan càng nói càng thông theo, trong lúc bất tri bất giác liền thoát ly khỏi những thứ chuẩn bị ở một ngày trước.

Cuối cùng lúc kết thúc, các đệ tử còn có chút lưu luyến không rời, cũng chờ mong lần dạy học tiếp theo của đại sư huynh.

Hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng Lục Tinh Lan thư sướиɠ hơn rất nhiều.

Chỉ là y chưa quên, mục đích cuối cùng mà y tới đây dạy học là gì.

Các đệ tử lần lượt rời đi, sau khi gần một nửa đệ tử đi ra, không gian giảng đường lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ lại, biến trở về trạng thái như lúc đầu.

Lục Tinh Lan hướng phía cửa trước đi đến, tìm kiếm Thẩm Tức Chu. Chỉ là các đệ tử vẫn như cũ rất nhiều, lít nha lít nhít đầu người trước mắt Lục Tinh Lan, thuần một sắc áo trắng và dây cột tóc màu trắng khiến Lục Tinh Lan cảm giác được mặt muốn mù luôn, căn bản tìm không thấy Thẩm Tức Chu đang ở chỗ nào.

"Bành."

Hơi không chú ý, Lục Tinh Lan liền đυ.ng vào bả vai một người, kia là một đệ tử vóc dáng khá cao, thấy người hắn đυ.ng vào vậy mà là Lục Tinh Lan thì cúi thấp đầu, lắp bắp xin lỗi, "A, xin lỗi, đại sư huynh, ta không cẩn thận đυ.ng ngươi. . ."

Mà Lục Tinh Lan rõ ràng nhìn thấy trong một nháy mắt, trong mắt tên đệ tử cúi đầu này lóe lên vẻ sợ hãi. . . Và phẫn nộ.

"Không có việc gì." một cánh tay Lục Tinh Lan khoác lên trên vai hắn, để hắn ngẩng đầu lên. Thân thể tên đệ tử này lại cứng ngắc, làm sao cũng không muốn đối mặt với Lục Tinh Lan.

"Lý Trường Sinh, ngươi còn ở bên trong làm gì chứ! Nhanh ra ngoài đi!"

Nghe thấy đồng bạn bên ngoài đang gọi hắn, Lý Trường Sinh thở một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục có cớ rời đi: "Cái kia, đại sư huynh, đồng bạn đang gọi ta, ta đi trước."

Lục Tinh Lan còn chưa lên tiếng, Lý Trường Sinh liền vội vàng hướng ngoài cửa chạy đi, hốt hoảng tựa như đằng sau có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo hắn vậy.

"Lý Trường Sinh? Lý! ?"

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lục Tinh Lan tranh thủ thời gian chạy ra ngoài cửa, nhưng đã nhìn không còn thấy đệ tử tên Lý Trường Sinh kia.

Họ Lý, kết hợp với phản ứng của hắn đối với mình, Lục Tinh Lan có thể khẳng định, Lý Trường Sinh chính là người đứng đầu trong nhóm người đứng ra chỉ tội nguyên chủ!

Lục Tinh Lan muốn trước khi chuyện đó phát sinh, cần thử cứu vãn một chút. Biết rõ vận mệnh bi thảm sau này của "Mình", cũng không thể ngồi chơi chờ ngày vận mệnh phán quyết, làm sao cũng phải tự cứu một chút chứ?

Cũng may đã biết cái tên Lý Trường Sinh, cũng nhìn thấy mặt hắn. Chỉ ở phạm vi ngoại môn Linh Vân Tông tìm kiếm, cũng không phải rất khó.

"Đại sư huynh. . ."

Thanh âm uyển chuyển thử kêu to Lục Tinh Lan, nhưng Lục Tinh Lan từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng.

Liễu Tô không vui hừ một tiếng, trực tiếp nhảy đến trước mặt Lục Tinh Lan, Lục Tinh Lan rốt cục cũng phản ứng lại.

"Tam sư muội, có chuyện gì không?"

"Đại sư huynh, ta cảm thấy thời điểm ngươi dạy học đặc biệt soái, nhất là lúc đối đáp với Trang Kim Huyền!"

"A?"

Liễu Tô thở dài: "Ta không phải xếp hạng thứ ba ở tông môn, sau Trang Kim Huyền một bậc sao? Vì thế Trang Kim Huyền luôn xem thường ta, luôn nói ta quá yếu, không có tư cách đánh một trận với hắn."

Cái này rất có phong cách của Trang Kim Huyền.

Lục Tinh Lan cười nói: "Hắn chỉ là quá coi trọng thực lực, lại nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thật bản tính không xấu."

Nghĩ tới nhanh miệng, Lục Tinh Lan hiện ở còn có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Tình huống khẩn cấp hôm nay, Trang Kim Huyền thiếu chút liền nói ra. Nếu không phải Thẩm Tức Chu kịp thời xuất hiện, đoán chừng liền không có cách nào dọn dẹp được.

Điều Trang Kim Huyền muốn nói, hẳn là "Ngươi có phải hay không cũng dự định hại ta, cắt đứt tiền đồ của ta" , loại lời này nếu như nói ra, đủ để oanh động đệ tử toàn trường.

"Sắc mặt ngươi không tốt lắm, gần đây có chuyện gì sao?" Lục Tinh Lan nhìn thấy mặt Liễu Tô trắng bệch, hỏi.

Liễu Tô lắc đầu: "Chỉnh là gần đây quá mệt mỏi mà thôi."

"Tu luyện cũng phải khổ nhàn cùng kết hợp."

"Đại sư huynh thân là tu luyện cuồng ma có tư cách gì thuyết giáo ta?" Liễu Tô mỉm cười, liền cùng Lục Tinh Lan chào hỏi rời đi.

Vừa vặn nhóm đồng bạn của nàng mới từ giảng đường ra tới, mấy người sóng vai, nắm tay, cười cười nói nói cùng rời đi, bầu không khí mười phần hòa hợp.

Thời gian này các đệ tử cũng đã rời khỏi không sai biệt lắm, Lục Tinh Lan ngắm nhìn bốn phía, không thấy được Thẩm Tức Chu.

Vẫn là đi rồi sao? Lục Tinh Lan bất đắc dĩ nghĩ.

"Đại sư huynh." Thẩm Tức Chu lên tiếng gọi lại Lục Tinh Lan.

Theo thanh âm nhìn lại, thì ra hắn đang ở dưới cây liễu bên kia chờ y, chỉ có điều cành liễu rủ xuống ngăn trở thân ảnh của hắn, không dễ phát hiện.

Trong con ngươi Lục Tinh Lan đẩy ra một tầng ý cười.

A, thì ra không có đi.