Phòng Nguyên Cát vểnh mông lên đối diện với Phòng Thừa Trạch: "Anh, đến cũng đã đến rồi, không chơi kỹ nữ của anh sao?"
Phòng Thừa Trạch không kìm được lửa giận trong lòng, anh tát một cái vào hoa huyệt kia, nước da^ʍ ướŧ áŧ chảy xuống. Anh cởi thắt lưng, móc dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình ra, đâm lút cán không chút nương tay.
Phòng Nguyên Cát đau đến mức hét lên, tàn thuốc trong tay bay tứ tung, cậu híp mắt lại rồi rít một hơi thuốc, xoay người phả lên mặt anh trai mình: "Sao thế... Phòng Thừa Trạch... Muốn bắn sớm à?"
Huyệt thái dương của Phòng Thừa Trạch nhảy lên thình thịch vì bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bàn tay của anh nắm chặt lấy bờ mông trắng nõn, bắt đầu di chuyển một cách mạnh bạo.
Phòng Nguyên Cát bị thúc nhích tới đằng trước nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cầm điếu thuốc chết tiệt kia trong tay, cậu đặt nó lên miệng rồi rít một hơi.
Cuộc sống mơ màng, lâng lâng bay bổng, như say như dại, mê hồn lạc phách.
Phòng Thừa Trạch thấy hai mắt cậu đờ đẫn, sướиɠ đến mức nước bọt trong miệng chảy xuống khóe môi, thấy hoa huyệt vẫn còn chặt như chưa từng bị ai cᏂị©Ꮒ thì cơn cuồng bạo trong lòng bỗng giảm đi vài phần.
Anh nâng một chân của Phòng Nguyên Cát gác lên người mình, đè lên người cậu, dùng cách xâm nhập sâu nhất để chôn dươиɠ ѵậŧ của mình vào bên trong cậu.
Phòng Nguyên Cát bị cᏂị©Ꮒ sảng khoái, cơn kɧoáı ©ảʍ bốc lêи đỉиɦ đầu, dươиɠ ѵậŧ bên dưới bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướt dính, cậu đã lêи đỉиɦ.
Hoa huyệt như bị nghiền nát hoa tâm, chảy ra rất nhiều nước da^ʍ óng ánh mang mùi hương da^ʍ mỹ.
Em trai cực phẩm thế này giống như kỹ nữ thiếu cᏂị©Ꮒ vậy thì làm sao có thể để người khác chạm vào chứ?
Phòng Thừa Trạch hận không thể nhốt cậu dưới tầng hầm, cᏂị©Ꮒ cậu không phân biệt ngày đêm để cậu mang thai rồi sinh con cho anh.
Những ý nghĩ dơ bẩn kia còn chưa kịp thoả mãn, cửa phòng lại bị người ta đạp tung một cách thô bạo.
Phòng Nguyên Cát đang bị cᏂị©Ꮒ đến cao trào, cậu thét lên: "A... Ưʍ... Bắn... Bắn vào rồi!"
Phòng Thừa Trạch bị cậu kẹp mạnh, nên đã rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể em trai không sót một giọt nào.
Anh quay đầu, thấy ba mình là Phòng Mục đang đứng trước cửa phòng với vẻ mặt lạnh lùng.
Trong thế giới của Phòng Thừa Trạch, anh em lσạи ɭυâи cũng không có gì đáng sợ, dù ở trong nhà, họ cũng luôn làʍ t̠ìиɦ, cãi vã, hòa giải rồi lại làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng chuyện đáng sợ hơn việc anh em lσạи ɭυâи là bị ba mình bắt quả tang.
Phòng Mục - người cha cấp bậc trung tướng, là một chức quan cao đến đáng sợ, từ nhỏ đã vô cùng nghiêm khắc với họ.
Hôm nay, không biết là bọ ngựa bắt ve hay là chim sẻ theo sau, người đàn ông này, hai mắt đỏ bừng trông như sắp phun máu đến nơi.
Người dừng động tác trước là Phòng Thừa Trạch, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi người em trai, kéo quần lên, đũng quần quân trang bị nước da^ʍ của em trai làm ướt một mảng lớn hiên tại vắt trên eo trông có vẻ buồn cười. Nửa người trên thì ăn mặc cẩn thận nghiêm chỉnh, cá thể vặn vẹo tách rời hoàn toàn rơi vào mắt ba anh, anh kéo quần áo lên, mặt không cảm xúc nhìn Phòng Mục.
Phòng Nguyên Cát bị cᏂị©Ꮒ thoải mái, thêm nữa là cậu đã hút hết điếu thuốc kia nên lúc này cậu đã sướиɠ đến mức bất tỉnh. Cơ thể không tự chủ được mà co giật, hai chân trắng nõn giang rộng để lộ hoa huyệt ướŧ áŧ đang phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, hình ảnh trông thật da^ʍ tục.
Phòng Thừa Trạch kéo quần áo bên cạnh che đi nửa người dưới nhếch nhác của em trai, không khí khiến người ngạt thở trong phòng đè lên dây thần kinh của anh, anh khó khăn gọi một tiếng: "Ba."
Phòng Mục sải bước tới, thậm chí còn không thèm nhìn Phòng Nguyên Cát, ông tung một cước vào bụng Phòng Thừa Trạch. Thân thủ của người đàn ông kia vẫn dẻo dai như trước, một cú này đã đạp bay Phòng Thừa Trạch ra ngoài, sau lưng anh đập vào tủ rượu trên vách tường, mấy cái chai thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.
Phòng Thừa Trạch nghiến chặt răng, thái dương bị mảnh kính vỡ sắc bén cắt chảy máu, dòng máu đỏ thẫm chảy xuôi theo thái dương anh, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị đá nát thành từng mảnh, anh từ từ đứng thẳng dậy, đối mặt với ba mình như một con sói cô độc.