Tiểu Mỹ Nhân Nhập Ngũ

Chương 8: Chim sẻ theo sau, tiếp tục phá thân, bị bắt gian

Nhưng sau hôm nay, tất cả sẽ thay đổi, vì sao phải kìm nén chứ? So với phóng túng mà không vượt quy tắc thì thoải mái buông thả khiến người ta vui vẻ hơn nhiều.

Dưới sự liếʍ láp của Phòng Thừa Trạch, hoa huyệt của Phòng Nguyên Cát phun ra nước da^ʍ trắng đυ.c dinh dính, mùi hương dâʍ đãиɠ kia càng nồng hơn.

Khi Phòng Thừa Trạch ngửi được mùi hương kia, anh chìm đắm như mất đi lý trí.

Dươиɠ ѵậŧ dưới thân đã cứng lên từ lâu, anh đưa "lưỡi đao" nguy hiểm kia đến trước miệng huyệt của Phòng Nguyên Cát, chậm rãi đẩy qυყ đầυ vào.

Phòng Nguyên Cát bày ra dáng vẻ quyến rũ phóng túng, thật ra là một xử nam chưa làm chuyện giường chiếu bao giờ.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ dị dạng vốn vô cùng chật hẹp, bỗng nhiên phải nuốt dươиɠ ѵậŧ thô to của Phòng Thừa Trạch, cơn đau bén nhọn vì thân dưới bị xé rách truyền đến.

Phòng Nguyên Cát bật cười, càng đau cậu càng thấy vui vẻ.

Cơ thể bị anh trai cưỡng ép xé rách, loại kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo chìm đắm kia khiến cậu trở nên điên cuồng.

Đau, khiến em đau đớn đi, xé rách em, kéo căng em, huỷ diệt em, cᏂị©Ꮒ nát em đi.

Phòng Nguyên Cát thả lỏng cơ thể, tùy ý để dươиɠ ѵậŧ thô to từ từ tiến vào cơ thể mình, vách thịt chật hẹp có vô số nếp gấp, hút chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Phòng Thừa Trạch, nhiệt tình chào đón kẻ xâm nhập này.

Nước mắt của cậu chực trào ra khỏi khóe mắt nhưng đôi môi lại mở nụ cười thỏa mãn.

Phòng Thừa Trạch bỗng dừng lại, anh có thể cảm thấy rõ ràng rằng có một màng thịt mỏng đang chặn trước qυყ đầυ của mình, trong nháy mắt, một cơn lốc dữ dội cuộn lên trong trái tim anh.

Sấm sét lại đánh "ầm" một tiếng bên tai hai người, Phòng Thừa Trạch đẩy mạnh hạ thân của mình, Phòng Nguyên Cát ngửa cổ lên, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng: "A...Ưʍ..."

Sau khi phá tan lớp màng, mãi một lúc sau Phòng Thừa Trạch vẫn không hề di chuyển, đôi mắt đen của anh đang nhìn nơi giao hợp của hai người, nơi đó đang chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Cuối cùng thiếu niên cũng đã phá thân, thân xử nữ đã là quá khứ.

Đến tận bây giờ, Phòng Nguyên Cát vẫn chưa cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ nào mà chỉ toàn là cơn đau râm ran.

Mà cái đau này lại càng khiến cậu điên cuồng, thậm chí còn làm cậu kích động hơn so với thoải mái.

Cậu yêu cái đau này, nó có thể khiến cậu cảm thấy mình còn sống, được người yêu thương.

Phòng Thừa Trạch giữ đôi chân trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên, đẩy mạnh nửa người dưới vào.

Mỗi một cú thúc đều rất thô bạo, cứ như muốn cᏂị©Ꮒ nát cái lỗ nhỏ dưới thân cậu vậy.

Thế mà Phòng Nguyên Cát lại tìm được kɧoáı ©ảʍ trong những cú thúc kịch liệt này, những kɧoáı ©ảʍ kia như một dòng điện lan nhanh đến cột sống của cậu. Nước da^ʍ trong hoa huyệt càng lúc càng nhiều, những cú thúc giữa làn nước, bọt nước theo đó nổi lên, tiếng "bạch bạch" vang vọng trong phòng tắm.

Phòng Nguyên Cát rất thoải mái, cơ thể thiếu niên bị thúc mạnh tùy tiện bày ra vẻ đẹp của mình, núʍ ѵú trước ngực cậu hơi nhô lên, màu hồng quyến rũ ngon miệng. Dươиɠ ѵậŧ thanh tú bên dưới vểnh cao, đong đưa theo từng cú va chạm của Phòng Thừa Trạch.

Kɧoáı ©ảʍ trong hoa huyệt mãnh liệt hơn so với tuốt dươиɠ ѵậŧ nhiều, Phòng Nguyên Cát tham lam hưởng thụ cảm giác này, thịt huyệt bên trong càng kẹp chặt Phòng Thừa Trạch.

Phòng Thừa Trạch suýt bị cậu kẹp bắn, anh thở dốc hỏi: "Sao thế... Sướиɠ không... Nguyên Cát... Em sướиɠ không?"

Phòng Nguyên Cát cực kỳ thoải mái, những cơn đau kia đã bị chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, cậu run giọng gọi anh: "Anh... Sướиɠ lắm... Anh ơi... CᏂị©Ꮒ em đi... Anh... Mạnh nữa đi... A... Ưʍ... Sướиɠ quá... Anh... Anh sắp cᏂị©Ꮒ chết em rồi..."

Mỗi một tiếng rêи ɾỉ của Phòng Nguyên Cát đều đánh trúng vào điểm sướиɠ của Phòng Thừa Trạch, anh thích nghe em trai gọi mình bằng chất giọng quyến rũ đó, thích nghe tiếng rêи ɾỉ quyến rũ mê người của cậu, hạ thể càng đưa đẩy mãnh liệt hơn.

Bàn tay to vuốt ve dươиɠ ѵậŧ ướŧ áŧ, chưa tuốt được mấy lần Phòng Nguyên Cát đã hét lên rồi xuất tinh.

Lúc dươиɠ ѵậŧ xuất tinh, hoa huyệt còn kẹp chặt hơn cả lúc nãy, gần như khiến Phòng Thừa Trạch nghẹt thở.

Trong dư âm cao trào, Phòng Nguyên Cát vừa rêи ɾỉ vừa ôm lấy anh mình: "Bắn vào... Anh ơi... Bắn cho em đi... Bắn vào bên trong em... Cho em..."

Đêm đầu tiên, Phòng Nguyên Cát bị anh trai bắn đầy một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Người đàn ông ngồi trên sofa không khác gì với thiếu niên năm đó, thứ khác nhau duy nhất là cái miệng càng cay nghiệt hơn, luôn có thể nói ra những lời khiến người ta giận sôi gan.