Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 35.2

Mục Tế Vân: “Trần Nguyệt đã nghỉ thai sản, tôi lại không thể tìm người mới trực tiếp tiếp quản vị trí của cô ấy, nếu thể đến lúc cô ấy quay về sẽ rất khó xử, vì vậy tôi có ý định muốn bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng tổ B.

A Lục trưng ra bộ dạng như vừa bị sét đánh trúng, mãi sau, mọi người đang làm việc ở ngoài đều nghe rõ tiếng gào thét thảm thiết của A Lục vọng ra từ phòng làm việc của Mục Tế Vân.

"Giám đốc Mục! ! ! Thầy Mục! ! ! Anh xem xem trên đầu tôi còn được bao nhiên cọng tóc? Anh đếm thử?! Đếm điI

A Lục sấn cái đầu xanh lá của mình đến chỗ Mục Tế Văn, một hai bắt anh phải đếm cho bằng được

Mục Tế Văn ghét bỏ né tránh, A Lục lại gào thét: "Tổ của Tam Bảo rảnh rỗi nhàn hạ thế sao anh không đi tìm cậu ta đi?"

Mục Tế Vân trầm mặc như đang suy tư điều gì, A Lục cứ ngỡ anh đã bị dao động nên dùng ánh mắt lấp lánh mong chờ nhìn anh, ai mà có ngờ Mục Tế Vân lại nói: "Khoảng thời gian làm tổ trưởng tổ B - lương gấp đôi, thưởng cuối năm gấp ba."

A Lục: “Xin hỏi tôi cần phải tìm ai để tiếp quản công việc ạ? Tiểu Tình hay là Dung Dung? Hôm nay có thể bắt đầu tiếp quản luôn được không?"

Mục Tế Vân gật gật đầu, A Lục liền phi như bay ra ngoài.

*

Kiêm thêm chức vụ này, mỗi ngày A Lục đều phải tăng ca đến tối muộn, tự nhiên sẽ không thể chở Sở Chiêu Chiêu về được, mà Mục Tế Vân lại thông cảm anh làm việc lao lực nên buổi sáng cho phép anh được tới trễ, vì vậy mà Sở Chiêu Chiêu lại phải bắt đầu chuỗi ngày ngồi tàu điện ngầm đi làm.

Thời tiết cuối hạ, thay đổi nhanh như người thay mặt.

Hôm nay Sở Chiêu Chiêu vừa tan làm đi xuống, trời liền đổ mưa lớn.

Lúc sáng cô ra khỏi nhà thời tiết còn rất đẹp nên cô không mang theo dù, bây giờ rơi vào tình huống như vậy chỉ đành quay về công ty mượn tạm một chiếc.

Cô đi vào bàn làm việc lấy cây dù, chợt nhìn thấy ly nước chanh mình vẫn chưa uống hết, để vậy thì lãng phí, cô thuận tay cầm lên định mang về nhà uống. Lúc cô chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Mục Tế Vân từ phòng làm việc đi ra.

“Còn chưa về à?” Mục Tế Vân hỏi.

Sở Chiêu Chiêu chỉ tay ra ngoài khung cửa sổ: “Trời mưa rồi ạ, mưa rất to.”

Mục Tế Vân nhìn theo, “Đúng là rất to.”

Anh quay đầu lại nhìn Sở Chiêu Chiêu, vẫy tay với với cô, “Tôi chở em về.”

“Hả? ? Sở Chiêu Chiêu nói, “Có phiền thầy không ạ? Nhà em cách đây khá xa.”

Mục Tế Vân: “Tôi về nhà mẹ, thuận đường.”