Trên sân thượng rộng rãi được bố trí hợp lý, ánh trăng nhuộm ban công thành những mảng phản chiếu thẳng đứng màu xanh đậm.
Người đàn ông đang dựa vào lan can, anh mặc một chiếc áo khoác đen một cách thoải mái, không bị gò bó, dây kéo mở rộng, cơ ngực săn chắc nằm dưới xương quai xanh, chìm xuống theo hơi thở trầm đυ.c.
Anh liếc nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, vầng trăng to như cái chậu, quả là một đêm trăng đẹp.
Ngón tay cầm chiếc ly cổ điển một cách ưu nhã, rượu trong ly gần như đã chạm đáy, đáy ly chỉ còn lại một vũng nước nông, giống như đôi mắt vừa đau buồn vừa tức giận của người phụ nữ khi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Nghe âm thanh trong phòng, người phụ nữ hoảng hốt, theo một nghĩa nào đó đã trở thành một chiến thắng, anh cúi đầu, nhếch đôi môi mỏng lên thành một nụ cười thầm.
Cánh cửa mạ vàng đột nhiên mở ra, Tình Nguyệt loạng choáng bước ra ngoài, mấy lần suýt vấp phải váy lụa màu xám.
Cô dùng một tay vén váy, chạy như điên như dại, đến khi chạy được vài bước, cuối cùng ngã mạnh một cái ở cuối hành lang, làm vỡ chiếc bình sứ trên kệ cao, mặt đất đầy mảnh vỡ.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua sợ hãi, lập tức bước tới đỡ cô nhưng bị cô đẩy ra, chạy về phía cầu thang giống như một cơn gió đêm.
Việc đầu tiên cô làm sau khi về phòng không phải nôn, không phải đánh răng, không phải súc miệng, thậm chí cô còn không khóc lóc rửa sạch dơ bẩn trên người như những người phụ nữ bị nhục nhã trong phim, cô chỉ kéo vali, bắt đầu dọn đồ với đôi mắt đỏ hoe, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại câu nói: “Đi, phải đi ngay lập tức.”
Cô biết khi mình rời khỏi đảo Luna, quay trở lại Bắc Thành, cô phải đối mặt với áp lực từ chủ nợ, cô chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu cô ở lại đây, bị người đàn ông đó đùa bỡn, sỉ nhục, cô sẽ điên mất, cô sẽ trở thành một con điên, điều này còn đáng sợ hơn so với cái chết.
“Đinh…”
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên từng đợt một.
Thẩm Linh gọi video tới.
Tình Nguyệt cắn môi, đổi thành nghe máy không bật video.
“Tình Tình, em thử vai như thế nào rồi?”
“Dạ…Vẫn ổn.”
“Em bị bắt nạt đúng không? Giọng em nghe như đang khóc vậy. Tình Tình, có việc gì thì đừng giấu chị.” Giọng điệu của Thẩm Linh ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên trở nên nghiêm túc và lo lắng, ước gì có thể bay đến bên cạnh cô ngay lập tức.
Hai ngày qua Tình Nguyệt lo lắng, nơm nớp như đi trên lớp băng mỏng, tối nay còn bị Trần Kiêu sỉ nhục bằng mọi cách, làm ra việc mà trước đây cô không tài nào tưởng tượng nổi. Cô chưa bao giờ biết đàn ông có thể đùa bỡn phụ nữ đến mức độ đó, có lẽ trước kia cô thật sự được Phương Trạch Mặc bảo vệ rất tốt.
Đột nhiên nghe thấy lời nói quan tâm của Thẩm Linh, lông mi của cô run rẩy, nước mắt rơi xuống, khuôn mặt trái xoan bị nước mắt thấm ướt trong như ngọc, cô giơ tay lau nước mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể: “Không sao đâu ạ…Em mới đi thử vai vào buổi chiều, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi vai diễn.”
“Cô gái ngốc.” Thẩm Linh thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết Tình Nguyệt nhập vai rất sâu, có sự đồng cảm mạnh mẽ, nhưng những điều này có thể tạo nên một diễn viên giỏi nhưng cũng có thể hủy hoại diễn viên. Rất nhiều diễn viên bởi vì không thể thoát khỏi vai mình đóng mà bị trầm cảm nặng, cuối cùng lựa chọn tự tử kết thúc cuộc đời của mình.
“Kịch bản dù hay đến đâu, nhân vật dù động lòng người đến đâu thì đó cũng là mạng sống của người khác. Tình Tình, sau khi tắt máy quay, em chính là em, là Tình Nguyệt đáng yêu và xinh đẹp nhất thế giới này, em đừng nghĩ suy nghĩ linh tinh nhé, biết chưa?”
Nghe Thẩm Linh an ủi mình, Tình Nguyệt ở đầu dây bên này nặng nề gật đầu, nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng quay phim ồn ào, cô nhíu mày hỏi: “Chị đang ở phim trường sao?”
“Đúng vậy, đúng lúc em không ở đây, Triệu…”
Khi nhắc tới cái tên Triệu Thi Thi, rõ ràng Thẩm Linh do dự: “Triệu Thi Thi đề nghị chị làm trợ lý cho cô ta với mức lương năm con số 1 ngày, chỉ có đứa ngu mới từ chối. Cho nên nghe chị nói này, em không cần lo lắng chuyện nợ tiền đâu, chị làm việc cho Triệu Thi Thi mấy tháng, có nợ nào mà không trả được.”
Tình Nguyệt im lặng, cô giơ tay lau khóe mắt bắt đầu chua xót. Mọi người trong ngành đều biết Triệu Thi Thi chơi lớn như thế nào, cô ta coi trợ lý không phải con người, một năm đổi 3-4 trợ lý là chuyện bình thường, huống chi Thẩm Linh là người đại diện của cô, trước kia từng vì cô mà cãi nhau với Triệu Thi Thi, hiện tại nghĩ lại cũng biết cô ta sẽ tra tấn Thẩm Linh như thế nào.
“Chị Linh, đây là em thiếu nợ, em tự mình trả được, chị không cần phải giúp em đâu.”
Thẩm Linh ở đầu dây bên kia lo đến độ dậm chân: “Cái gì mà một mình, hai mình, Tình Tình, chị là em, em là chị, dù bây giờ gặp khó khăn gì hay sau này em trở thành phượng hoàng, em đừng mơ đến việc bỏ rơi chị.”
“Đi đâu chết rồi? Chị Thi Thi kêu cô kìa!”
Sau lưng đột ngột vang lên tiếng chửi mắng, Thẩm Linh tìm cớ vội vàng cắt đứt cuộc gọi.
Tình Nguyệt cuộn tròn trong góc giường, nắm chặt chiếc điện thoại lạnh lẽo, cô khó chịu chớp mắt, cuối cùng yếu ớt vùi đầu vào đầu gối, để nước mắt làm ướt chiếc váy bẩn của mình.