Hương Nhị

Chương 11

Cô ngốc đến mức không biết khẩu giao.

Trần Kiêu thấy đôi môi hồng hào của người phụ nữ hơi hé mở, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, dọc theo xương quai xanh mịn màng làm ướt cổ áo, chiếc váy lụa mỏng màu xám ướŧ áŧ phác họa bầu ngực tròn trịa, bông hồng nở dại ở khe ngực sâu, hình dạng quầng vυ' vô cùng rõ ràng.

Ham muốn xông lên, đầu ngón tay lạnh lẽo siết chặt, hơi thở trở nên dồn dập, gấp gáp. Cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác vào lúc chiều tối càng ngày càng dâng trào, anh thực sự rất muốn đẩy người phụ nữ này vào tường, đâm thật mạnh từ phía sau.

Có thể nói kỹ thuật của cô vụng về, kém cỏi, ngay cả khóe mắt cũng đỏ ửng, dáng vẻ rưng rưng nước mắt mà anh vô cùng ghét, nhưng dáng vẻ này, vẻ ngoài thuần khiết đầy dâʍ đãиɠ này, vậy mà khiến anh, một người cấm dục hơn hai mươi năm có những ham muốn nguyên thủy nhất.

“Dùng lưỡi liếʍ qυყ đầυ. Cô Tình, nếu em chỉ ngậm rồi bất động, tôi tự thủ da^ʍ còn sướиɠ hơn.”

Anh cố kiềm chế kɧoáı ©ảʍ đang dâng lên, nhướng máy lạnh lùng lẫn khinh thường, như thể người phụ nữ không mang lại cho anh một chút kɧoáı ©ảʍ nào.

Tình Nguyệt cố hết sức dùng miệng bao bọc qυყ đầυ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái xanh khi nghe thấy yêu cầu của người đàn ông. Đối với cô mà nói, việc ngậm hết qυყ đầυ của người đàn ông đã khó khăn lắm rồi.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn miễn cưỡng liếʍ qυყ đầυ, trong lúc vô tình, cô liếʍ phải mã mắt, dươиɠ ѵậŧ thô dài trong miệng lập tức nảy lên, trở nên to hơn.

“Phụt…”

Cô phun nước ấm trong miệng ra, cầm cái cốc trên bàn, ngậm vài viên đá, viên đá vừa mới ngấm rượu Whiskey, chúng mang theo vị cay nồng khiến cô hơi say.

Sau khi lặp lại vài lần, tiếng thở của của người đàn ông trong căn phòng yên tĩnh nặng nề hơn, dươиɠ ѵậŧ trong miệng cô ngày càng to hơn, đè ép viên đá cọ vào da thịt mềm mại của cô, gây đau và nóng.

Một cơn đau nhói đột nhiên xuyên qua đỉnh đầu, người đàn ông nắm chặt tóc cô, bắt đầu đẩy tới đẩy lui, vừa sâu vừa mạnh, gần như lần nào cũng đâm tới tận cổ họng của cô.

Tình Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nhưng cảm giác buồn nôn cứ không ngừng tích tụ trong l*иg ngực, gần như giây tiếp theo sẽ nôn ra ngoài. Tuy nhiên, lúc này, cô thậm chí còn không có đủ tư cách để nôn, cô quỳ xuống đất như một bồn chứa vô hồn, đầu ngửa lên, nhìn cái cằm căng cứng của người đàn ông, anh túm tóc cô, dươиɠ ѵậŧ ra vào trong miệng một cách nhanh chóng.

“Ư…”

Trần Kiêu phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặn chát bắn vào trong miệng Tình Nguyệt.

Mùi tanh đặc trưng của người đàn ông khiến Tình Nguyệt phải che miệng chạy về phía phòng tắm.

Một bàn tay ưu nhã dùng lực giữ cằm cô, đôi mắt nheo lại vẫn đỏ hoe vì nhiễm du͙© vọиɠ.

“Nuốt xuống đi.”

Anh ra lệnh.