Pháo Hôi Xinh Đẹp Trọng Sinh Thành Vạn Người Mê

Chương 3

Lục Liên thật cẩn thận kéo khóa quần tây Kỳ Hòa Phong xuống, nhìn sắc mặt hắn không có đổi ý, từ trong qυầи ɭóŧ móc dươиɠ ѵậŧ cực lớn tráng kiện ra.

Cây gậy thịt kia màu hồng khỏe mạnh, mặt trên nổi lên mấy đường gân xanh, Lục Liên trừng to hai mắt: "Thật lớn...".

"Thấy sao, so với Túc Tân Tễ có lớn hơn không?" - Kỳ Hòa Phong thấp giọng hỏi.

Lục Liên cực kỳ thẹn thùng, cậu nhỏ giọng nói: "Nhìn rất hung dữ”.

Lời này của cậu vừa nói ra, cây thịt kia lại bành trướng lên.

Kỳ Hòa Phong nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cậu, dưới háng nóng rực, hắn nhịn không được tưởng tượng khi cậu cùng Túc Tân Tễ làʍ t̠ìиɦ, giống như vừa rồi bị đè lên giường, hai mắt khóc đến đỏ bừng, khóc lóc cầu xin, sắc mặt hắn càng thêm ngưng tụ.

"Nếu cậu không muốn nhìn thấy người khác, tôi có thể quay đi, dùng tay giúp cậu" - Lục Liên nhỏ giọng cam đoan: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra”.

Kỳ và Phong cười nhạo, cho dù cậu nói ra thì sẽ thế nào.

Hắn lạnh lùng nói: "Vậy cậu quay người đi”.

Lục Liên nghiêng người, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, tay cậu vuốt ve cây gậy thịt dài, thật sự rất lớn, một tay cũng không ôm hết được, tay kia cũng bao trùm, trước tiên chậm rãi xoa nắn, cho đến khi qυყ đầυ chảy ra chút chất lỏng, bôi lên toàn bộ thanh thịt, xoa nắn càng thuận tay.

Tay Lục Liên mềm nhũn, khác tay hắn rất nhiều.

Cũng không có làm đau căn thịt của hắn, ngược lại rất thoải mái, hắn hiện tại đã tin tưởng lời cậu nói.

"A..." Vòng eo tinh tráng của Kỳ Hòa Phong tự động động đậy, giống như là đưa vào trong tay cậu.

Hai bàn tay nhỏ lay động càng ngày càng nhanh, nhiệt độ chung quanh phảng phất đang tăng lên, Kỳ Hòa Phong thở hơi thở nóng rực lên cổ Lục Liên, cậu mẫn cảm run rẩy.

Lục Liên vội vàng xoa xoa gậy thịt của hắn, từ trên xuống dưới trêu chọc, tay sắp bị mỏi đến chua xót, hắn vẫn còn chưa có dấu hiệu bắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn cây gậy thịt dữ tợn hung mãnh kia, cậu nhìn chằm chằm, kìm lòng không được nuốt nước miếng.

Kỳ Hòa Phong nắm bắt được hành động nhỏ của cậu, cậu dường như đang thèm khát gậy thịt của mình.

Cơ bụng hắn căng thẳng, một tay ấn thắt lưng cậu, kéo cậu vào trong ngực hắn, há miệng cắn xuống da sau gáy Lục Liên.

"Ha a ưʍ..." Lục Liên rên lên một tiếng, giãy dụa trong lòng hắn.

“Mẹ nó, cậu đừng nhúc nhích” - Đôi mắt Kỳ Hòa Phong đỏ lên, đây là thời điểm quan trọng của hắn, hắn quấn tay Lục Liên, ép buộc cậu thủ da^ʍ cho hắn, tốc độ xoa bóp càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.

Lục Liên bị hắn giam cầm không thể động đậy, thân thể cao lớn của thiếu niên càng thêm nóng bỏng, hormone nam tính đập vào mặt, cậu không khỏi bị trêu chọc dâʍ ɖu͙©: "Nóng quá, của cậu thật lớn, nhanh bắn ra, bắn cho tôi được không”.

Nghe những lời dâʍ đãиɠ của cậu, nhục bổng trong tay nhảy vài cái, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn đầy cả hai tay cậu.

"Ha a..." Sau khi Kỳ Hòa Phong xong việc, còn ôm Lục Liên, mùi trên người cậu rất dễ ngửi, giống như hương hoa tự nhiên, cực kỳ ngọt ngào.

Hắn thở dốc, bình phục lại hưng phấn sau cao trào, chậm rãi buông cậu ra.

Lục Liên mặt đỏ tai hồng rời khỏi vòng tay hắn, trên tay cậu dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngay cả trên mặt cũng dính mấy giọt dịch trắng.

Cậu nhìn Kỳ Hòa Phong, bộ dáng ngây thơ mê người.

"Tôi lấy khăn ướt lau cho cậu" - Lục Liên lau sạch dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống, nó dường như lại có xu hướng ngẩng đầu lên.

Kỳ Hòa Phong thô lỗ lau vài cái, nhét dươиɠ ѵậŧ lại vào trong quần, xoay người đến bồn rửa tay, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi cửa phòng y tế đóng lại, khóe môi Lục Liên nhếch lên một nụ cười không thể dò được.

Kỳ Hòa Phong vội vã đi về phía hồ bơi.

Cách đó không xa hai người nhìn thấy sắc mặt hắn không vui, thu hồi tay đang giơ lên định chào hỏi, trong đó có một thiếu niên thanh tú cười nói: "Cậu ta làm sao vậy? Bộ dáng hùng hổ, ai trêu chọc cậu ta à”.

"Quan tâm làm gì" - Túc Tân Tễ xoay người, hướng về phía người bên cạnh, ánh mắt nhu hòa, "Chúng ta trở về đi”.

Hai người đang muốn rời đi, một thiếu niên tóc đỏ từ tòa nhà giảng dạy đi ra, dáng người thon dài, không có cà vạt, cổ áo tùy ý mở rộng.

Hắn ôm lấy cổ nam sinh thanh tú kia, "Thẩm Mặc, Túc Tân Tễ, các cậu định về à, tôi đi cùng với”.

Túc Tân Tễ kéo tay hắn xuống, "Úc Trạc, buông ra. ”

Úc Trạc buông tay xuống, hai tay mở ra, đôi mắt nhìn lên trên, biểu tình tùy ý.

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười xấu xa nói: "Thấy Kỳ Hòa Phong không, vừa rồi cậu ta đưa học sinh chuyển trường kia đến phòng y tế, học sinh chuyển trường bị đánh thật thảm, cứ như một con chó vậy”.

Hắn quan sát phản ứng của hai người, Thẩm Mặc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lo lắng, mà Túc Tân Tễ vẫn như trước, mặt không chút thay đổi.

"Chậc, vô vị" - Úc Trạc trợn trắng mắt, hai tay cậu ta đặt ở sau đầu, chân dài duỗi ra, đi về phía cổng trường.

Túc Tân Tễ lạnh lùng nói: "Đi thôi”.

Đi được nửa đường, Thẩm Mặc mở miệng nói: "Cậu đi xem cậu ấy đi, dù sao cậu ấy cũng là ân nhân cứu mạng của cậu”.

Túc Tân Tễ nhíu mày, "Không cần”.