Đúng là như vậy.
Trong thời điểm chiến đấu, các nàng cũng cảm nhận được sự chênh lệch đầy tính áp đảo, nếu giờ phút này các nàng còn ở trường học, Du Giản còn chưa rửa sạch nông đại, tất cả mọi người đều biến thành hài cốt.
Du Giản lại đột nhiên tươi cười:
- Đừng lo lắng! Tôi sẽ tìm được biện pháp! Tất cả mọi người sẽ sống sót!
Hắn cười sáng rỡ nóng rực như mặt trời ban trưa, làm cho người ta không nhịn được đi theo.
Huấn luyện chấm dứt, bốn nữ sinh cảm ơn rời đi, Chu Thi Lâm gọi lại Du Giản, vẻ mặt lo lắng.
Đợi mọi người đi rồi, nàng mới do dự nói:
- Ngục trưởng, kỳ thật tôi có một việc luôn dối gạt cậu.
Du Giản biết nàng muốn nói gì.
- Kỳ thật, tôi có dị năng chữa khỏi.
Chu Thi Lâm nói.
Ở chung mấy ngày, nàng cũng nhìn ra Du Giản không phải người xấu, nếu sau này cần sinh hoạt chung một chỗ, thẳng thắn thành khẩn là trọng yếu nhất.
Huống hồ nàng che giấu dị năng sẽ không biện pháp trợ giúp người trong ngục giam.
Chu Thi Lâm thật sốt ruột.
Trên thực tế Du Giản đã sớm biết nàng có dị năng chữa khỏi.
Ban đầu ở nông đại, Tạ Vũ bị thương đi vào ký túc xá, hắn đã nghe kiến trúc Thanh Trúc Uyển đang hối thúc Chu Thi Lâm trị liệu cho Tạ Vũ.
Có kiến trúc tồn tại, bí mật không còn là bí mật.
- Có dị năng không tốt sao? Thi Lâm tỷ vì sao không vui? Như vậy sau này cô chính là chủ nhiệm phòng y tế của ngục giam chúng ta!
Du Giản còn muốn nói ban bố cho nàng một danh hiệu "ngôi sao trị liệu" nhưng lại bị hệ thống kêu ngừng.
Chu Thi Lâm khó hiểu nói:
- Ngục trưởng, cậu không trách tôi sao?
- Vì sao phải trách? Dị năng là của cô, cô lựa chọn thế nào là chuyện của riêng cô, không có quan hệ gì với tôi a? Tôi không có quyền lợi sai khiến cô.
Nhưng đồng dạng, Chu Thi Lâm nguyện ý thẳng thắn với hắn, đã nói rõ nàng chân chính xem ngục giam là nhà mình. Cảm động! Chức vị ngục trưởng của hắn rốt cục sáng lên nóng lên!
Hệ thống:
- Phi!
Chu Thi Lâm giãn mày, không nghĩ tới một mình nói chuyện riêng với ngục trưởng lại tự tại như thế.
- Được rồi Thi Lâm tỷ, chuyện này không phải đại sự gì, cô không cần quá khẩn trương, huấn luyện cũng đã xong, chi bằng đi về nghỉ ngơi đi?
Hai người trở lại ngục giam, Du Giản phân phối cho nàng một phòng trống xem như làm phòng y tế. Bởi vì Chu Thi Lâm lo lắng mình làm cho mọi người chờ mong quá lớn, liền hi vọng Du Giản đợi cho nàng thăng cấp rồi hãy thông tri với mọi người.
Cũng tới lúc này hắn mới phát hiện trong ngục giam không có dụng cụ y tế, như là túi cấp cứu, thuốc, dụng cụ..
Hoàn toàn không có.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, trong ngục giam còn có một phương tiện chính là bệnh viện.
Du Giản ngồi trong văn phòng của mình, điểm mở mặt bản, xem "bệnh viện +" là màu xám.
Điểm kích nó cũng không hề có chút phản ứng.
- Thống tử, cậu có biết làm sao giải khóa bệnh viện không?
Du Giản hỏi.
Hệ thống nhìn nhìn, đáp:
- Không biết nữa, để tôi đi dò tra.
Nó biến mất một hồi, trở về nói:
- Tìm được rồi, Giản Giản, anh xem một chút đi.
Du Giản lại điểm vào, lần này bắn ra một khung vuông.
- Điều kiện cần thiết để giải khóa nhiệm vụ bệnh viện:
1. Nghĩ tới ngục giam còn có một bệnh viện (đã hoàn thành)
2. Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ đã nêu lên (vẫn chưa xong)
Nhiệm vụ đã nêu lên? Nhiệm vụ gì?
Du Giản lướt qua những nhiệm vụ mình chưa làm xong, không cảm thấy được chúng nó có liên quan gì với bệnh viện.
Phía trước kiến tạo những phương tiện khác cũng không xuất hiện qua tình huống như vậy, vừa nhìn, bệnh viện tuyệt đối có vấn đề.
Sẽ không phải.. cũng giống như trạm cung cấp điện, bên trong cũng cất giấu nhiệm vụ gì đi?
Du Giản tắt mặt bản, tính toán đi M thị tìm thuốc trước.
Có dị năng trị liệu của Chu Thi Lâm, trình độ chữa bệnh kém tuyệt không là vấn đề, chờ sau khi tang thi biến thành lợi hại, bệnh viện của hắn phỏng chừng cũng giải khóa.
Đi xuống dưới, Du Giản gặp cha mẹ của Mã Giai Nghệ là Mã Thiên Phong cùng Liễu Thiên Nhu.
Là hai người chủ động tìm Du Giản.
- Ngục trưởng, đa tạ cậu mấy ngày nay chiếu cố con gái chúng tôi.
Mã Thiên Phong cảm ơn nói.
Bọn họ nghe được con gái miêu tả về tình hình của nông đại. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ đôi câu vài lời liền có thể tưởng tượng được tình cảnh bi thảm bên trong.
Mấy vạn học sinh, lại là giờ cao điểm đi học, có thể còn sống sót thật sự là không dễ dàng.
Mà làm kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là, Du Giản lại có thể đem toàn bộ tang thi trong đại học đều nhốt lại!
Thật lợi hại!
- Cô chú nói quá lời, kỳ thật tôi cũng không có chiếu cố cái gì, là mọi người mang tín niệm sống sót tự cứu mình mà thôi. Cho dù ở trong ngục giam, bọn họ cũng nỗ lực tìm kiếm ý nghĩa sống sót cho mình.
Nhiệm vụ là Du Giản phân phối, là nhiệm vụ có thể bình thường hoàn thành, nhưng bọn họ làm việc gì cũng bảo trì thái độ tích cực, khí lực mạnh mẽ.
Tuyệt vọng có thể lây bệnh, hi vọng cũng thế.
Mã Thiên Phong nhìn tiểu ngục trưởng, cũng biết hắn không phải nói lời khách sáo.
- Ngục trưởng, sau này chúng tôi có thể đều cần phiền toái ngài, không biết trong ngục giam còn có công tác có thể phân phối hay không, cũng cho chúng tôi hoạt động một chút, không thể hỗn ăn chờ chết.
Hắn nói.
Ý tứ của Liễu Thiên Nhu cũng vậy.
Lần này bọn họ tới là đại biểu toàn bộ công nhân.
Nghe được câu hỏi này, Du Giản lập tức đồng ý:
- Có!
Đây không phải vừa lúc sao! Vừa định tìm bọn họ hỗ trợ trải sàn nhà gạch men, bọn họ lại tự mình tìm tới cửa!
- Là như vậy! Tôi tính toán sửa chữa ngục giam một chút! Đầu tiên là chỗ ngủ của chúng ta, cần phải trải sàn nhà cùng dán vách tường!
Du Giản nói xong nhảy lên ngồi trên lan can thang lầu, một đường trượt xuống dưới.
- Cô chú đi xuống xem!
Du Giản trượt tới lầu hai, chỉ vào phòng ngủ.
- Tài liệu tôi đều chuẩn bị xong, chỉ cần trang hoàng những phòng ngủ này là được!
Hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn sẽ giải khóa máy móc đổi trang bị, đến lúc đó muốn phòng có phong cách gì, còn không phải thuận tay mà có?
- Cô chú làm xong việc này, phía sau ngục giam còn có một sân huấn luyện, phòng ốc nơi đó cũng cần phải sửa chữa, chờ làm xong ở đây tôi đưa các vị đi! Vậy cảm ơn mọi người trước!
Du Giản nói.
Mã Thiên Phong vốn nghĩ vị ngục trưởng này cũng sẽ không khách khí, không ngờ hắn lại trực tiếp giao việc cho bọn họ.
Nhưng như vậy cũng tốt, giao tiếp với người có tính khí như vậy sẽ không làm người cảm thấy mệt mỏi.
Đem nhiệm vụ giao cho chín cư dân mới tới, Du Giản vui vẻ sờ cá nửa ngày, đem sinh vật biến dị có uy hϊếp cho ngục giam xung quanh đều đuổi đi.
Người mới tới đều phát hiện, cư dân trong ngục giam mỗi người đều có một tiểu con bướm đi cùng.
Đặc biệt là Dương Văn bọn họ, mang theo nhóm con bướm được đặt tên theo phong cách mới, làm cho cỗ cách thức đặt tên phong cách như vậy thổi quét cả tòa ngục giam.
Tỷ như con bướm của Ngô San, là màu đỏ thẫm tinh khiết, nàng liền gọi là tiểu cây ớt.
Con bướm của Lưu Hiểu là màu xanh đậm, mặt trên có điểm trắng, nàng đặt tên là tiểu tinh tinh.
Những cư dân mới nhìn thấy đàn bướm, Du Giản lại không có nói qua bọn họ có thể lĩnh con bướm, cho nên không ai dám đi hỏi.
Chủ yếu là nhóm học sinh Mã Giai Nghệ, tuy họ hi vọng cha mẹ mình cũng có được một tiểu con bướm, nhưng các nàng đều cảm thấy nên chờ tiểu ngục trưởng trở về hãy làm tiếp định đoạt.
Tất cả mọi người biết tính cách của Du Giản, chỉ cần hỏi hắn thì hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng không báo mà tự lấy thì khác, loại hành vi này đáng xấu hổ, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm.
Đêm khuya, xung quanh yên tĩnh, các cư dân đều đã ngủ say.
Tiếng cửa mở nhẹ nhàng truyền ra, một đạo nhân ảnh lóe ra khỏi dãy lầu phòng giam, thẳng tắp đi tới chỗ ở của đàn bướm.
Lúc Điền Vệ còn ở công ty thì đã đặc biệt mắt thèm con bướm của mấy học sinh.
Lúc hắn trốn trong công ty quan sát người chạy trốn ngoài đường, người có dị năng rất ít, đại bộ phận đối mặt tang thi đều không có lực đánh trả.
Mà có người vận khí thật tốt, chó mình nuôi đột nhiên biến dị, một đường mang theo người nhà chạy ra khỏi thành thị, chạy ra khỏi khu vực tai nạn này.
Khi đó hắn còn đang suy nghĩ, nếu mình cũng nuôi chó thì tốt rồi.
Cơ hội đã tới.
Được Du Giản cứu, Điền Vệ biết mạng của mình không tới đường cùng.
Trước tận thế hắn cúi đầu vâng dạ, là tồn tại lót đáy trong công ty, nhưng bây giờ thì khác, lãnh đạo đều chết hết, chỉ có mấy người sống sót, hơn nữa đều không có dị năng!
Mục tiêu ban đầu của hắn chính là con bướm trong ngục giam.
Vừa xuống xe hắn liền tìm kiếm, liếc mắt nhìn thấy đàn bướm đậu trên khung leo mèo.
Lúc đó tâm tư của hắn liền lung lay.
Ngục trưởng kia không cấm bọn họ đi qua, chính là ngầm đồng ý, huống hồ hắn xem tranh châm biếm chính là như vậy, mặc kệ cái gì đều là người có năng lực làm lãnh đạo, nếu con bướm chủ động đi theo hắn, ngục trưởng cũng không nói được gì.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------