"Anh học đâu ra mấy cái này hả, nhanh đi về"
Hai người đang đi bộ trong khuôn viên công cộng gần nhà. Vừa nãy Quốc Khang bám lấy cậu ép cậu mặc bộ đồ này còn rủ cậu cùng nhau đi bộ. Không biết Ân Châu nên cảm thấy may mắn vì anh chưa có khái niệm gì về sεメtoy không nếu anh biết thì trên người cậu giờ không chỉ đơn giản là một bộ quần áo hở hang nữa rồi
Đưa tay túm áo, kéo váy nhưng bất lực không che được gì thêm. Quốc Khang đi chậm lại đến khi hai người đi song song nhau anh đưa mắt ngắm nhìn Ân Châu. Vợ của anh thật đẹp, một bộ tóc vàng rực rỡ nổi bật trong màn đêm, đôi mắt hơi xếch hung dữ trừng Quốc Khang. Anh chỉ cảm thấy voi nhỏ của mình lại ngứa rồi
Lôi Ân Châu vào góc tối đè sấp cậu lên thân cây, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng đến phát đau nhô lên cọ cọ vào mông cậu. Lúc Ân Châu cảm nhận được cái chày đâm tiêu 37°C thì phản kháng đã không còn kịp
"Anh là đồ tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, nứиɠ thì biết có điểm dừng đi! "
Alpha mặc kệ song tính mắng luôn mồm, theo bản năng cúi xuống cắn tuyến thế mềm mềm sau gáy cậu
"Aaaa...đừng~"
Anh vừa cắn vừa đưa tay túm chặt kéo lấy vòng cổ trên cổ nhân thê. Ân Châu ưỡn cổ cảm thấy hô hấp mình dần khó khăn cả mặt đỏ bừng mụ mị dần theo từng hơi thở. Nam nhân vẫn nhay cắn cổ nhân thê, tay lần mà cởϊ qυầи ma sát qua loa rồi cᏂị©Ꮒ vào y như con thú cắn lấy giữ chặt giống cái đòi quan hệ
Côи ŧɧịt̠ rút ra thọc vào l*и múp như không hài lòng vì không được ȶᏂασ đủ sâu Quốc Khang túm lấy đùi, nhấc một bên chân cậu lên lúc này ©ôи ŧɧịt̠ thật sự mới được đi sâu vào. Quốc Khang thoải mái thở ra liếʍ lấy tuyến thể rỉ máu, xoay mặt nhân thê cùng cậu hôn môi
Trong màn đêm mọi tiếng động như được phóng đại. Tiếng da thịt nặng nề vỗ vào nhau, tiếng thở dốc khàn khàn của alpha, tiếng nước nhóp nhép, tiếng rêи ɾỉ đầy kìm nén của cậu. Từng âm thanh len lỏi sâu vào não bộ, địa điểm làʍ t̠ìиɦ lại là bên ngoài, nơi vùng cây nhỏ đem lại cho hai người cảm giác vụиɠ ŧяộʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy bệnh hoạn
L*и đã quen với kích thước của ©ôи ŧɧịt̠ co dãn, bú ʍúŧ điêu luyện như hồ ly tinh muốn ép khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân. Tử ©υиɠ một lần rồi lại một lần bị ȶᏂασ đến khiến Ân Châu sướиɠ đến run người. L*и bị ©ôи ŧɧịt̠ nghiền ép, bụng nhô ra in rõ hình ©ôи ŧɧịt̠. Nam nhân đưa tay ấn ấn bụng nhân thê
"AAaaaa...đừng~ bụng eyyy raaaa~"
Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra dính vào làn váy và gốc cây. Ân Châu thở dốc tay bấu chặt vào vỏ cây
"Đừng, vợ đau tay đó"
Cả đầu Ân Châu giờ toàn mảng trắng không kịp nghe nam nhân nói gì Quốc Khang cũng không nhắc lại, xoay người Ân Châu cho cậu tựa vào lòng mình, một tay nhấc mông một tay chắn chỗ lưng cậu để khỏi bị chà xát vào thân cây
Nhìn chim nhỏ hồng hào run run dựng đứng vì vừa mới xả tinh nên ướt nhẹp nhạy cảm Quốc Khang vừa không ngừng ȶᏂασ l*и vừa thì thầm
"Ớt nhỏ của vợ đáng yêu quá"
Hôn loạn lên mặt Ân Châu lại cọ cọ như làm nũng hỏi
"Vợ có thấy voi nhỏ của chồng đáng yêu không?"
Tất nhiên anh không nhận được câu trả lời. Quốc Khang buồn, càng ôm chặt cậu tăng tốc không ngừng đυ. điểm da^ʍ, đυ. tử ©υиɠ, cúi xuống bú √υ' lặp đi lặp lại hỏi voi nhỏ của mình đáng yêu không, khí thế như nếu cậu không trả lời sẽ ȶᏂασ cậu đến thiên hoang địa lão