Vùng ngoại ô của Yến Thành không có những ngôi nhà như vậy, khung cảnh trước mắt dường như đã trở lại hơn 30 năm trước.
Chẳng lẽ ban nãy cô ngất xỉu, bị kẻ gian bắt cóc rồi bán đến nơi khác?
Quý Xán Xán nhìn về phía cửa phòng, lúc này cửa đang mở ra, trong phòng khách không có ai, cô ôm ngực đi về phía cửa chính, vừa mở ra đã thấy một người phụ nữ đang nấu ăn ở ngoài hàng hiên, nghe tiếng động đối phương liền quay đầu lại.
“Này, đây không phải là con bé Xán Xán nhà lão Quý mới vừa về sao, trông đẹp gái nhỉ!”
Quý Xán Xán sững sờ, không biết tại sao nhưng trái tim cô cứ đập thình thịch, cô thật sự xuyên qua rồi sao?
Không phải đâu đúng không?
Quý Xán Xán hít sâu một hơi định đi ra ngoài, cô muốn xem thế giới này có phải thật hay không, nhưng một cặp vợ chồng trung niên đã đi đến hàng hiên, người đàn ông mày rậm mắt to, người phụ nữ có vẻ ngoài khá thấp, hai má gầy hóp lại, dáng vẻ kham khổ, bọn họ thấy cô mở cửa liền nhíu mày không vui.
Người phụ nữ Thẩm Quế Hương nén cơn tức, hỏi: “Quý Xán Xán, không phải bảo con ở nhà chờ rồi à, con chạy ra đây làm gì?”
Người đàn ông Quý Hữu Phúc vội lên tiếng hòa giải: “Con bé ở nhà vốn sợ người lạ, chắc là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi mà.”
Người phụ nữ đang nấu ăn ở một bên, nghe vậy liền cất giọng trêu ghẹo: “Quế Hương, nhà các người có ba cô con gái đúng là tốt số thật, cứ chờ mà hưởng phúc đi thôi!”
Thẩm Quế Hương cười cho có lệ, đẩy Quý Xán Xán về nhà, thấp giọng nói với vẻ không vui: Con gái đã lớn như vậy rồi mà cả ngày chỉ biết tô son trát phấn, cũng không sợ người ta cười cho!
Quý Xán Xán nghe được liền giật mình, đành phải đi theo Thẩm Quế Hương bước vào trong nhà.
Quý Hữu Phúc vừa vào cửa liền cầm tách trà lên, nhìn thấy Quý Xán Xán đứng ngơ ngác như người mất hồn, trong lòng thở dài, đứa con gái này từ nhỏ đã bị đưa đi, hiện giờ đón về nên đối xử tốt một chút, dù sao cũng không còn ở nhà được bao nhiêu ngày nữa.