“Con bị câm à? Đứng đực mặt ra đó làm gì vậy?”
Giọng điệu của Thẩm Quế Hương có chút bực dọc, nhưng sau khi thấy khuôn mặt của Quý Xán Xán, sự tức giận cũng tiêu tan đi không ít, con bé này trắng trẻo gớm, lúc trẻ bà một hơi sinh được mấy đứa con gái, không biết bị bao nhiêu người cười chê, hiện giờ Quý Xán Xán trưởng thành trở về nhà, hẳn là kiếm về được không ít của hồi môn đâu.
Quý Xán Xán nhanh chóng lấy lại tinh thần, giấu đi vẻ khϊếp sợ, hỏi: “Mẹ muốn con làm gì à?”
“Thấy cha mẹ cũng không hé răng nói năng gì, về phòng mình đi! Ngày mai có người tới xem mắt đấy, đừng có lúc nào cũng gục mặt xuống như chúng ta bạc đãi con vậy!”
“Con biết rồi.”
Quý Xán Xán không thể phân biệt đông tây nam bắc trong căn phòng này, nhưng không hiểu sao cô lại nhớ rõ vị trí căn phòng lúc cô vừa xuyên đến, vì vậy cô liền bước nhanh về phòng, đôi giày cao gót nện trên mặt đất vang lên tiếng “cộp cộp”.
Sau khi vào cửa, Quý Xán Xán tiện tay đóng cửa phòng lại.
Thẩm Quế Hương thấy vậy lại muốn mắng cô một trận, đều là người một nhà với nhau cả, đóng cửa như vậy là muốn đề phòng ai chứ?
“Hừ, không biết bị chiều hư thành cái dạng gì rồi.”
Quý Hữu Phúc nhẹ giọng can ngăn: “Được rồi, nhỏ giọng chút, bà so đo với con bé làm gì?”
Quý Xán Xán nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trái tim vẫn đập loạn xạ, sau đó cô như nhớ ra điều quan trọng nhất, vội vàng lấy gương soi, người trong gương là cô, nhưng cặp vợ chồng ngoài kia không phải cha mẹ cô, nếu cô thật sự xuyên qua, chả lẽ hai người bọn họ không nhận ra điểm khác thường nào hay sao?
Nhưng nếu vậy thì hoàn cảnh xung quanh phải giải thích như thế nào?
Quý Xán Xán nuốt nước miếng, trực giác mách bảo cô nhìn về phía cái giỏ xách đặt ở trên giường, hai tay run run mở ra, nhìn thoáng qua đã thấy bức ảnh phía trên, đó là một cô gái trẻ, vẻ ngoài giống cô đến tám phần, chỉ khác một vài điểm là hai mí mắt của Quý Xán Xán sâu hơn và có một nốt ruồi lệ ở trước mắt, tiếp đến là hình dạng đôi môi cũng khác.