Anh nói xong tiếp tục duỗi tay, muốn kéo người con gái trên mặt đất lên.
Anh còn chưa có đυ.ng tới, thì cơ thể đã bị người kia kéo, lọt vào trong lòng ngực của người kia.
Tô Hảo Hảo nhìn về phía người đang ôm chính mình, kích động nước mắt cùng máu mũi đều ào ào đi rơi xuống, mang theo âm thanh nghe như giọng mũi, làm nũng nói: “Lớp trưởng……”
Hà Mộ nhíu mày, nhìn cô chật vật, nói: “Nếu không bận gì thì tôi dẫn cậu đi phòng y tế để kiểm tra xem. Cậu như thế nào lại thành ra vậy?”
Âm thanh nữ sinh mềm mềm mại mại, đáng thương mà nhìn vào mắt Dịch Xuyên, nói: “Là bị bóng rổ đánh trúng.”
Âm thanh của cô nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Bộ dáng không tự tin của cô, làm Dịch Xuyên tự hoài nghi có phải là chính mình dường như cố ý bắt nạt cô.
Quả nhiên Hà Mộ nhìn Dịch Xuyên liếc mắt một cái, tuy rằng biết đối phương tính tình nóng nảy, nhưng cũng kiên quyết nói: “Xin lỗi cậu ấy đi.”
Dịch Xuyên trong lòng biết rõ ràng chính mình không phải cố ý. Nếu là tính tình của anh trước kia, với tình hình anh không đánh người thì cũng là chửi người. Người chung quanh đều chờ xem kịch vui. Kết quả Dịch Xuyên nhìn thiếu nữ đang khóc như hoa lê dính mưa kia, mở miệng nói một câu: “Bạn học, thực xin lỗi.”
Đám người đều kinh ngạc.
Dịch Xuyên chủ động cúi đầu xin lỗi, sống lâu như vậy lần đầu tiên họ mới thấy.
~~
Hà Mộ dẫn theo Tô Hảo Hảo đến phòng y tế xử lý vết thương. Khi quay lại trở lại phòng học, tiết tự học cũng đã bắt đầu.
Cô ngồi xuống, mở bàn học ra, tức khắc liền hét lên.
“A a!”
Sắc mặt của cô trắng bệch như mất máu, che miệng mình lại, run run rẩy rẩy chỉ vào đồ vật trong hộc bàn.
“……Là… Là chuột chết.” Màu xám, trên thân có rất nhiều máu, tình hình chết rất thảm thiết. Máu loang thành một vùng, trên đó còn có vài chữ tiếng Anh.
Hàng phía trước Triệu Minh Duyệt nhịn cười đến bả vai run lên, nhìn cô cực kỳ đắc ý.
“Bạn học Tô Hảo Hảo, cậu đột nhiên la lớn gì vậy? Giờ tự học đến trễ, còn ảnh hưởng đến những bạn học khác như vậy!”
Chủ nhiệm lớp tối mặt, ngữ khí mang theo mấy phần không kiên nhẫn.
Thái độ này tính ra cũng là tốt rồi. Tô Hảo Hảo biết rằng nếu thành tích học tập của cô vẫn còn tụt dốc, làm cho vị trí thứ hai của lớp không giữ được, sắc mặt của chủ nhiệm lớp khẳng định càng thêm khó coi.
“Thực xin lỗi, cô giáo…… em……” Cô nức nở ấp a ấp úng một câu đều nói không nên lời.
Hàng phía trước Hà Mộ nghe được cô vừa mới nhắc đến đồ vật trong bàn, nói: “Cô giáo, bạn học Tô Hảo Hảo nói có chuột chết, em đi xem thử.”