Chương 4
Lâu Tư Đức ngủ tới giữa trưa, hắn không đi tới công ty, mở điện thoại lên, bảo Liên Mặc trở về.
Liên Mặc tỏ vẻ bên này không rời đi được, cuộc gọi điện thoại nhanh chóng tới. Thật lâu sau mới được nhận, giọng nói bình tĩnh của Liên Mặc vang lên: “Alo?”
“Cho em nửa tiếng, tôi bảo chú Trần đi đón em, nếu không quán cà phê kia của em đừng mở nữa.”
Bận tới giữa trưa, buổi chiều nhân lúc được nghỉ cậu đã ngủ vội một chút, cậu cũng không muốn gặp Lâu Tư Đức. Liên Mặc thảo tạp dề ra, giao việc lại cho nhân viên, báo họ buổi chiều cậu có việc về trước, sau đó mới đi ra ngoài, đứng ở giao lộ chờ chú Trần.
Cậu cố ý vô tình, cũng không muốn cho nhân viên biết nhiều về chuyện của cậu và Lâu Tư Đức, mỗi lần Lâu Tư Đức tìm cậu, cậu đều cố gắng đứng ở giao lộ chờ hắn.
Rất nhanh, chú Trần lái xe tới đây, Liên Mặc đi lên xe, nhanh chóng về tới tiểu khu dưới lầu.
Lâu Tư Đức tìm cậu, tới lui cũng chỉ vì chuyện làʍ t̠ìиɦ. Mông cậu vẫn còn đau, cũng không ngủ ngon, cậu thật sự khôg có tinh thần ứng phó Lâu Tư Đức.
Nhưng lại không thể không ứng phó. Bốn năm trước, Lâu Tư Đức lấy tính mạng của cả nhà hắn ra thề, sau này sẽ không bao giờ đánh cậu, không cưỡng ép cậu, bọn họ sẽ sống thật tốt với nhau. Bốn năm qua đi, Lâu Tư Đức cũng chỉ làm được việc không đánh cậu, còn chuyện áp chế và cường ngạnh với Liên Mặc, thời thời khắc khắc đều xảy ra.
Biết rõ tính cách thật sự của Lâu Tư Đức là vậy, ít nhất bây giờ Liên Mặc cũng không dám trái ý của hắn, đối nghịch với hắn. Lâu Tư Đức lên cơn điên, người xui xẻo vẫn là cậu.
Ăn khổ nhiều rồi, lại tiếp tục ăn nữa thì rất ngu ngốc. Người sống tới tuổi này rồi, còn không biết tự tìm ngày tháng an ổn cho mình thì thật sự quá tiện.
Lên lầu, đi vào cửa, Liên Mặc hít sâu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Liên Tiểu Thạch đã đi tới nhà trẻ, Lâu Tư Đức ở trong phòng ngủ, ăn mặc trang trọng, đã mở hội nghị online.
Tâm tư của hắn cũng không đặt ở hội nghị, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện khác, thuận tiện lại nhìn chằm chằm đồng hồ, cách nửa tiếng còn hai phút nữa.
Lâu Tư Đức có tiêu chuẩn về thời gian rất cao, người hợp tác với hắn, chỉ cân đến trễ sẽ không bao giờ có chuyện sau đó nữa. Nhưng đối với Liên Mặc, cũng chỉ là có thêm một lý do nữa để bị cᏂị©Ꮒ mà thôi.
Khi nhìn thấy Liên Mặc, hội cũng đã kết thúc. Lâu Tư Đức tắt máy tính, chỉ chỉ vị trí bên người, ý bảo Liên Mặc tới ngồi.
Liên Mặc ngồi xuống, đã bị Lâu Tư Đức ôm, hôn lên mặt của cậu.
“Cục cưng nhớ tôi sao?”
Liên Mặc không lời nào nói, thoạt nhìn khoảng thời gian này tâm trạng của hắn đều rất tốt.
“Nhớ.”
Nói một chữ cũng không thiếu một miếng thịt, vẫn luôn là làm theo ý của Lâu Tư Đức.
Lâu Tư Đức làm ra động tác hạ lưu, tay sờ phía dưới của cậu. Liên Mặc cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Em vẫn chưa tốt, vẫn còn rất đau.”
Lâu Tư Đức cười, hôn lên trên môi cậu, khiến cho cằm hai người đều là nước bọt.
“Vậy em giúp tôi ngậm đi.”
Nói rồi mở kéo khóa quần xuống, thứ kia ngay lập tức nhảy ra ngoài.
Vẻ mặt Liên Mặc chết lặng, thứ này thô giống như cánh tay của cậu, nói thật, dùng miệng và dùng mông, thật ra cũng giống nhau cả.
Đầu tiên Liên Mặc hơi ngậm lấy, lại từ từ nuốt vào trong, mặt Liên Mặc nhỏ, miệng cũng nhỏ, Lâu Tư Đức đặc biệt thích xem dáng vẻ miệng của cậu nhét đầy dươиɠ ѵậŧ của hắn, đặc biệt khiến người ta muốn làm cậu.
Nuốt chưa được một nửa, chết sống vẫn không nuốt sâu vào. Liên Mặc chỉ có thể đưa tay lên sờ nửa còn lại, phối hợp trên dưới với miệng, cùng nhau loát động.
Kỹ thuật khẩu giao của Liên Mặc thật ra rất nát, nhưng Lâu Tư Đức vẫn thấy ổn, khi ở trong miệng Liên Mặc ma sát, mới bắn ra.
Bởi vì muốn nôn, cậu nghẹn tới mức đôi mắt đỏ lên, Liên Mặc ngừng thở, nhanh chóng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, sau đó đứng lên đi vào phòng tắm.
Vẻ mặt Liên Mặc không cảm xúc, rửa mặt súc miệng, có đôi khi cảm thấy cậu chính là người máy, có đôi khi lại cảm thấy cậu hạ tiện nhất.
Đây là cậu lúc ba mươi tuổi.