Căn phòng của Viêm Y mang một chút phong cách của phương Tây, giường, tủ đầu giường, tủ quần áo, bàn làm việc và giá sách đều làm bằng gỗ sồi sơn trắng.
Giấy dán tường là hoa bồ công anh màu xanh nhạt, đầu giường có cả một dãy búp bê, trông thập phần nữ tính.
Trong lúc Viêm Y đi tắm rửa trước, Dương Trạch Thâm cũng có thời gian xem xét căn phòng này. Phía bên trong vẫn còn cất giữ một số thứ từ thời sinh viên của Viêm Y.
Thời gian của căn phòng này như dừng lại trong quá khứ, chủ nhân của nó dường như cũng vậy, tuy đã qua đi tuổi thanh xuân nhưng vẫn lưu lại dấu vết ngây thơ và trong sáng khó có thể xóa nhòa.
"Tiểu Dương."
Tiếng gọi đột ngột của dì Dương làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Dương Trạch Thâm, hắn quay lại xấu hổ cưới với dì, lộ ra sự ngại ngùng khi lần đầu tiên bước vào phòng của một cô gái.
"Tiểu Dương, dì thấy hành lý của con không nhiều lắm, mùa đông ở đây rất lạnh, không biết bộ đồ ngủ con mang theo có giữ ấm được không. Hay là dì tìm cho con một bộ đồ ngủ dày hơn nhé?"
Năm đó còn lưu hành kiểu “Phổ thông, văn nghệ, nhị phẩm”, có một câu nói đùa rằng: thành phố phổ thông có bốn mùa xuân hạ thu đông, còn thành phố văn nghệ có sự luân phiên nhẹ nhàng của mùa xuân và mùa thu, trong khi các thành phố đã qua sử dụng chính là sự thay đổi của mùa hè và mùa đông, khiến cho người ta không khỏi than vãn.
Đáng tiếc, Xuân Thành là một thành phố đổ nát như vậy, người ta khó có thể cảm nhận được xuân hạ thu đông trong một năm, hoặc là mùa hè nóng bức chết người, hoặc là mùa đông lạnh lẽo buốt giá, một trận mưa lớn, trở thành điểm giao nhau của hai mùa.
“Vậy làm phiền dì rồi.” Dương Trạch Thâm không khách sáo nữa, hắn định đón năm mới ở Điền Thành, nơi khí hậu như mùa xuân, bộ quần áo dày nhất trong hành lý của hắn vẫn là bộ đồ này.
Khi ở tầng dưới có gió thôi, hắn sớm đã không thể chịu đựng được nữa, mặc dù Dương Trạch Thâm tùy ý đi theo Viêm Y đến Xuân Thành, nhưng cũng không cần phải ép buộc bản thân làm khổ cơ thể mình.
Dì Dương mỉm cười rồi đi vào phòng khách loay hoay một lát, sau đó nhanh chóng mang theo một chiếc áo ngủ bằng vải cotton dày màu xanh nhạt phối lông cừu, so với Dương Trạch Thâm thì hẳn là có thể mặc được.
"Nửa tháng trước, khi Viêm Y nói rằng con bé sẽ đưa bạn trai về nhà ra mắt, dì đã giặt nó sạch sẽ, còn rất mới, con cứ yên tâm mặc nó là được." Dì Dương đưa áo ngủ cho Dương Trạch Thâm: "Viêm Y không thích dùng máy điều hòa và chăn giữ nhiệt, lại khiến cho tiểu Dương phải chịu khổ rồi."
Cuối cùng, dì Dương vẫn không nói gì về kế hoạch để Viêm Y ngủ với bà trong phòng ngủ chính.
Từ ấn tượng đầu tiên, dì đã rất hài lòng với bạn trai của Viêm Y, cũng tự nhiên hy vọng rằng hai người họ có thể tiếp tục ở bên nhau.
Bởi vì chuyến bay hôm nay mà hai người có chút xích mích, dì cũng không thể tự nhiên không có lý do gì đem hai người tách nhau ra, tốt nhất là giải quyết hiểu lầm trong tối nay, tránh ảnh hưởng đến buổi thẩm vấn ngày mai.
"Dì yên tâm đi, con sẽ cùng Viêm Y giải thích thật tốt mọi chuyện."
Nghe câu trả lời của Dương Trạch Thâm, dì Dương lại gật đầu hài lòng,
Bà lão đây rất có mắt nhìn người, tất nhiên có thể thấy được Dương Trạch Thâm không phải dạng tầm thường, nếu như cậu ấy cùng Viêm Y kết hôn, mình cũng có thể yên tâm phần nào.
Dì Dương một mình đi làm, Dương Trạch Thâm nhìn chiếc áo ngủ trên tay, nghe dì Dương nói Viêm Y nửa tháng trước đã có ý định đưa bạn trai cô về quê, chợt nhớ tới một tin nhắn nào đó mà Viêm Y đã đề cập.
Viêm Y thực sự có bạn trai, nhưng người bạn trai đó đột nhiên trở thành bạn trai cũ vài ngày trước, vì vậy cô ấy mới phải bỏ tiền ra thuê người bạn trai giả này.
Tuy nhiên, người mà Viêm Y ban đầu muốn thuê không phải là hắn ta, hắn chỉ là một người xa lạ bị người phụ nữ này "thuê" nhầm.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Dương Trạch Thâm tràn ngập một loại cảm xúc không rõ, giống như một vực sâu tối đen như mực, không ai có thể chạm vào.
"Tôi tắm xong rồi, anh đi tắm rửa đi."
Viêm Y từ phòng tắm bên ngoài đi ra, mặc bộ đồ ngủ vải nỉ màu hồng đi vào phòng, trên đầu đội khăn xếp hình con thỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cô đỏ bừng, hệt như một chú thỏ con.
Dì Dương không có ở đó, Dương Trạch Thâm thu hồi vẻ mặt ôn nhu, mặt không chút thay đổi gật đầu với Viêm Y, sau đó cầm lấy một bộ quần áo để thay đi vào phòng tắm.
Viêm Y lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cao lớn bất giác hừ một tiếng, nghĩ rằng người đàn ông này trước khi làm bạn trai cho thuê đã từng học qua Kinh Kịch!