Trò Chơi Vô Hạn: Các Nam Chính Điên Cuồng Muốn Thủ Tiêu Cô

Chương 3.1: Người đàn ông tràn ngập sự thù địch với cô

Chương 3.1: Người đàn ông tràn ngập sự thù địch với cô

Editor: L’espoir

*

Vừa nghĩ đến buổi sáng quản gia còn nói chuyện với cô đâu ra đấy, thế nhưng ngầm nhìn qua cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, da mặt Vương Khanh Khanh không chịu được đỏ bừng.

Cảm giác khuất nhục khi suýt bị người khác giới nhìn thấy, càng làm cho tim cô đập kịch liệt sôi trào không ngừng.

Mất mặt quá đi…

Không đúng, hiện tại không có thời gian để cô suy nghĩ lung tung!

Hy vọng sống sót quan trọng hơn nhiều so với sự xấu hổ hão huyền.

Vương Khanh Khanh cố nén những suy nghĩ đáng xấu hổ vẫn đang dao động một cách mãnh liệt, buộc mình phải suy nghĩ về thế cục trước mắt.

Rốt cuộc thì, người gửi tin nhắn cho cô là ai?

Có phải là tay súng bắn tỉa trốn trong bóng tối bách phát bách trúng hay không?

Nếu như chỉ thị này là của hung thủ để kiểm soát mọi thứ, vậy sau khi cô ngoan ngoãn làm theo, có phải sẽ chịu uy hϊếp bởi súng đạn hay không?

Nhưng tại sao kẻ gϊếŧ người lại làm thế?

Cố ý lợi dụng trò chơi sinh tồn, chơi đùa với những người giàu có và nhân vật nổi tiếng đến dự tiệc từ khắp nơi, để thỏa mãn du͙© vọиɠ thưởng thức biếи ŧɦái của mình?

Vương Khanh Khanh nghĩ mãi vẫn không ra, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Cô quyết định làm theo hướng dẫn trên điện thoại di động, lục soát lâu đài cổ, nắm bắt thêm nhiều thông tin hữu ích hơn nữa, để làm cho chỉ số sinh tồn của mình cao hơn.

Tuy nhiên, hành động này có một tiền đề quan trọng.

Đó chính là—— tuyệt đối không thể để A Nghiêm phát hiện.

Mặc dù A Nghiêm là quản gia đã ở bên cạnh mình nhiều năm, nhưng dường như hắn đang cố tình che giấu rất nhiều chuyện, không quá hy vọng cô có quá nhiều tiếp xúc với những người khác.

Đủ loại dấu hiệu khiến cô sinh ra cảm giác không tin tưởng vào A Nghiêm.

Lúc này đây, vẫn nên gạt hắn sang một bên trước.

Vương Khanh Khanh nghĩ đến đây, thăm dò nắm tay nắm cửa phòng vặn mở.

“Kẽo kẹt——”

Theo một trằng tiếng đóng mở rất nhỏ, cánh cửa gỗ từ từ lộ ra một khe hở hẹp trước mắt, không có bóng dáng nào xuất hiện phía sau cửa.

A Nghiêm không giám sát cô bên ngoài phòng.

Vương Khanh Khanh yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó rón ra rón rén bước ra ngoài.

Ngoài cửa là một hành lang thẳng tắp trải dài sang hai bên, sàn nhà được trải bằng những tấm thảm dày có hoa văn phức tạp. Theo tấm thảm kéo dài nhìn về phía xa xa, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối của lối đi.