Chương 3.2: Người đàn ông tràn ngập sự thù địch với cô
Editor: L’espoir
*
Hành lang không có người đi lại nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí quá mức im ắng, không một tiếng động có vẻ hơi âm u cổ quái.
Rõ ràng tòa lâu đài cổ được tu sửa lại rất mới, giấy dán tường và thảm đều hiện lên màu sắc tươi mới, nhưng lại luôn có cảm giác không khí trầm lặng vây quanh xung quanh.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút đáng sợ, trạng thái không bị ai quấy rầy, lại vừa vặn thuận tiện cho hành động của Vương Khanh Khanh.
Tầng bốn nơi cô ở đều là phòng nghỉ, cách vài bước là có thể nhìn thấy một cánh cửa đóng chặt.
Cô cẩn thận kiểm tra từng cánh cửa, thậm chí quan sát xem trên tường có camera giám sát hay không.
Không có chỗ nào khả nghi.
Ở đây không có thang máy đi thẳng, chỉ có thể đi ra đi vào bằng cầu thang xoay ốc nối với mỗi tầng của lâu đài cổ.
Vương Khanh Khanh theo cầu thang đi về phía tầng tiếp theo, đáng tiếc là, tầng này cũng là phòng nghỉ bình thường không có gì lạ, cô đành phải đi xuống cầu thang một lần nữa.
Lòng bàn tay đặt trên lan can của cầu thang xoắn ốc, cảm giác được một trận xúc cảm hơi lạnh.
Lớp phủ bóng loáng hơi phản chiếu, phản chiếu vẻ mặt lo lắng khẽ nhíu mày của cô.
Cô thực sự sợ hãi.
“Phù…” Vương Khanh Khanh hít sâu một hơi, ép mình mạnh dạn đi xuống cầu thang từng bước một.
Bố cục tầng hai dường như có chút không giống, bảng hướng dẫn dán trên vách tường hiển thị rất nhiều tên phòng giải trí.
Ngay khi cô chuẩn bị tra cứu bảng hướng dẫn một cách cẩn thận, bên tai lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng gió thổi dồn dập.
“Vù——”
Không khí nhanh chóng bị xé toạc bởi sức mạnh đáng sợ, có thứ gì đó đang bay nhanh về phía cô.
Không đợi Vương Khanh Khanh phản ứng kịp, cô đã cảm giác được một luồng hơi nóng rực vội vàng áp sát vào sườn mặt rồi lướt qua, mái tóc mềm mại buông xõa bị gió mạnh thổi bay lung tung.
Lực phi nước đại bắn mạnh vào bảng hướng dẫn, lực trùng kích thật lớn để lại một lỗ đen hình tròn trên tấm bài làm bằng kim loại.
Một viên đạn đã ngừng hoạt động, găm thật sâu vào bức tường kiên cố phía sau quân bài, trong lỗ thủng tỏa ra mùi khói thuốc súng khét lẹt.
Có ai đó đã bắn cô!
Vương Khanh Khanh kinh ngạc nhìn chằm chằm lỗ đạn trước mắt, cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến thiếu chút nữa mình đã bị đạn bắn trúng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tầng da gáy cô trở nên tê dại.