"Quân thượng." Nữ tử nhìn thấy Kỳ Dạ Tuyền, cũng không thất kinh như người khác, cầm theo làn váy, không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ chào.
Kỳ Dạ Tuyền cũng không quan tâm nghi thức xã giao, tùy ý gật đầu, ngồi xuống bên người nàng, thúc giục: "Ngươi tiếp tục thổi khúc nhạc vừa rồi."
Vũ cơ cũng không hỏi nhiều, sáo ở bên môi, tiếng sáo dễ nghe tuôn ra, giống như người lữ hành bôn ba trong sa mạc bỗng nhiên ngâm vào bên trong một dòng suối trong, khô nóng cùng khó chịu trong l*иg ngực trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Gió đêm giống như một bàn tay hơi lạnh, nhẹ dò xét trán hắn, tiếng nhạc du dương làm dịu đi rắc rối khó gỡ đau đớn trong đầu, muộn phiền cũng tiêu mất không ít.
Một khúc xong, Kỳ Dạ Tuyền cũng không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đưa tay đập đầu gối: "Kỳ quái, từ nhỏ ta đã xen lẫn chứng bệnh đau đầu, đến thầy thuốc nổi danh nhất Cửu Châu cũng không cách nào trị liệu, ăn không biết bao nhiêu linh thực quả tiên, chưa bao giờ có chút giảm bớt, đêm nay nghe ngươi nhạc khúc này, lại lần đầu tiên có khuynh hướng giảm bứt."
Vũ cơ cũng không nói chuyện, nhưng Kỳ Dạ Tuyền có thể cảm nhận được tầm mắt của nàng rơi trên người mình, dịu dàng yên lặng, mặc dù không e ngại kính sợ, nhưng bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, lại cũng không làm cho người cảm thấy mạo phạm.
"Có thể giảm bớt ưu sầu giải nạn vì quân thượng, là vinh hạnh của ta." Dưới khăn che mặt, thanh âm trong trẻo dễ nghe như núi gió mát bắt đầu khởi động giữa suốt trong, làm cho người vui vẻ thoải mái.
Kỳ Dạ Tuyền mở mắt ra: "Khúc nhạc này của ngươi, ta cảm thấy quen thuộc, như đã từng nghe ở nơi nào."
Một đôi mắt hạnh xinh đẹp của vũ cơ mở ra, trời sinh mang ba phần vui vẻ, bây giờ hơi nheo, trong hai tròng sáng long lanh mắt phát ra vẻ nhu hòa vui sướиɠ.
Trái tim hắn hơi cảm giác cổ quái, đột nhiên đưa tay gỡ vải mỏng trên mặt nàng, vũ cơ phát hiện ý đồ của hắn, vội vàng quay đầu tránh được ngón tay thon dài kia, tua rua trên cây trâm nhảy lên, ý kháng cự hết sức rõ ràng.
Tay Kỳ Dạ Tuyền mặc dù đẹp, nhưng trời sinh vì gϊếŧ người mà sinh, giữa đốt ngón tay trắng nõn, còn dính mấy giọt máu khô.
Ngón tay ngưng một lát, hắn thu hồi tay, nhìn nhìn lòng bàn tay.
Vũ cơ tựa hồ sợ hắn tức giận, nhút nhát nhìn hắn: "Đây là nhạc khúc mẫu thân dạy cho ta, gọi là lưu dạ chiếu tuyền. Nếu bị đau đầu, ta có thể thổi cho quân thượng lần nữa."
Kỳ Dạ Tuyền khoác ngón tay lên trên gối, vô tình khẽ dựa ra sau: "Ngươi tên là gì?"
"Ta không thể nói." Dưới khăn che mặt, Lạc Dao khó xử khẽ cắn bờ môi. Nàng đã đáp ứng với trưởng lão Dương Hoa, nếu như muốn tiếp tục nhìn thấy Ma Quân, không thể lộ ra khuôn mặt cùng tên tuổi.
Hắn lần nữa đánh giá liếc vũ cơ cổ quái trước mắt cái này, mày hơi vặn: "Vì sao không thể nói?"
"Nếu như ta nói tên, không thể lại xuất hiện trước mặt ngài nữa."
Nàng ba phen mấy bận chối từ, lại chỉ làm cho Kỳ Dạ Tuyền cảm thấy vũ cơ trước mắt cố làm ra vẻ huyền bí, tuy rằng tiếng sáo của nàng có thể giảm đi đau đầu của hắn, nhưng người tâm cơ thâm trầm, xưa nay hắn không thích.
"Mặt không cho xem tên không cho nói, lần sau ta làm sao tìm được ngươi? Ngươi cố ý trêu cợt bổn tọa?"
Đuôi lông mày hắn chúi xuống, hiện ra hai phần hung ác nham hiểm phẫn nộ, lạnh như băng nói.
Đổi lại là người thường, sớm đã sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng Lạc Dao chỉ bắt lấy cây sáo đứng lên, "Lòng trêu cợt tuyệt không dám có, quân thượng là người quan trọng mà trong lòng ta muốn bảo vệ."
Thần Cấm Uyên này, người người đều nói như vậy. Kỳ Dạ Tuyền mất hào hứng, lãnh đạm sửa sang góc áo, đứng dậy rời đi.
Thời điểm quay người, thanh âm mờ mịt nhẹ nhàng của vũ cơ bị gió đêm thổi vào trong tai.
"Nếu quân thượng lại đau đầu, chỉ cần tới đây tìm ta là được, lời hứa hôm nay, tuyệt không thất ước."
Bước chân Kỳ Dạ Tuyền hơi ngưng, nhưng cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Lạc Dao nhìn bóng lưng hắn nguội lạn rời đi h, rất muốn liều lĩnh chạy tới ôm hắn, bước ra một bước, chua xót cũng đảo quanh trong hốc mắt, lòng bàn chân như mọc rể, ngừng ở nguyên chỗ.
Nàng biết rõ, mình không thể.
Ánh mắt sầu não rơi vào trên cây sáo màu xanh trong tay, dán lên ngực nhẹ nhẹ vỗ về, lưu dạ chiếu tuyền, lúc trước mẫu luôn thường xuyên thổi nhạc khúc này để trấn an hắn...
Mưa vẫn rơi dày như trước, Tàng Tâm Cốc sương mù mông lung, lượn lờ nước xanh, rất có vài phần thơ tình.
Một ngày trước vắng mặt, hôm nay Lạc Dao đã nói trước một canh giờ đi vào trong Tù Long Uyên. Lần trước rời đi, bầu không khí giữa nàng với Tiểu long quân cũng không quá tốt, tuy rằng không cảm giác mình có cái sai lầm gì, nhưng nàng vẫn như trước chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt xin lỗi.
Tiến vào vực sao, nàng đã bị cảnh sắc trước mắt khϊếp sợ. Bốn phía hắt vẫy đầy vết máu, vảy rồng bị cứng rắn chặt xuống, trên vách núi đá khắc sâu vết kiếm thật lớn, gạch đá sụp đổ đầy đất.
"Tiểu long quân!"
Trong góc một bóng người ngồi, Lạc Dao lo lắng nhấc làn váy lên chạy về phía hắn, suýt nữa bị đá vụn trượt chân, thất tha thất thểu bổ nhào vào trước mặt hắn.
Màn này vừa nhìn qua đã đổ mồ hôi lạnh, thương thế của Ân Vân Độ so với lần đầu nàng gặp hắn còn nghiêm trọng hơn, Lạc Dao gọi hắn hắn cũng không tỉnh, dưới tình thế cấp bách nàng đánh bạo lay bờ vai của hắn.
"Tiểu long quân? Tiểu long quân! ... Ân Vân Độ!"
"... Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ta chỉ là ngủ một giấc." Ân Vân Độ nhắm hai mắt, khàn khàn mở miệng.
Lạc Dao vui mừng: "Ngươi có khỏe không?"
Thiếu niên mở ra một đôi mắt lãnh đạm: "Nếu như tay của ngươi không có đặt trên vết thương của ta, thì tốt hơn."
Lạc Dao nhìn nhìn ngón tay không cẩn thận đặt trên vết thương của hắn, vẻ mặt lúng túng, nhanh chóng buông ra. Ân Vân Độ bóp trán, ngáp một cái, đúng là bộ dáng buồn ngủ.
Lạc Dao nhìn miệng vết thương hắn dữ tợn, ngừng thở hỏi: "Là... Là quân thượng làm sao?"
"Quân thượng?" Ân Vân Độ suy tư một lát, kịp phản ứng, "A, ngươi nói Kỳ Dạ Tuyền."
Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ rút bàn tay đang đè trên ngực ra, một giây sau, một đồ vật lông xù từ trong lòng ngực của hắn nhảy ra ngoài. Lạc Dao tập trung nhìn vào, là con mèo nhỏ mỗi lần nàng đến Tù Long Uyên đều cho ăn kia.
Con mèo nhỏ có thiên tính nhạy cảm đối với nguy cơ, trước đây tuyệt sẽ không dễ dàng tới gần Ân Vân Độ. Nhưng lần này sau khi nó nhảy ra từ trong ngực Ân Vân Độ, chẳng những không đi, ngược lại lo lắng vây xoay quanh hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ láp miệng vết thương trên ngón tay hắn.
Lạc Dao chấn động: "Ngươi là vì bảo hộ nó..."
Con mèo nhỏ gầy gò, nhỏ còn chưa bằng cái đinh, còn không lớn bằng bàn tay Ân Vân Độ. Ân Vân Độ dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó ra, nói giọng khàn khàn: "Đừng liếʍ nữa, tiểu súc sinh, trên đầu lưỡi ngươi có gai, liếʍ vết thương hay là cho ta hình phạt đây."
Con mèo nhỏ bị hắn đẩy ra, ngược lại dùng một đôi mắt to nhìn về phía Lạc Dao, vội vàng meow meow, tựa hồ là đang cầu xin nàng cứu chữa.
Lạc Dao may mắn mình mang theo thuốc mỡ, lập tức bất chấp mọi thứ, để khay ở một bên, nói đắc tội, ngồi chồm hỗm định cỡi cởϊ qυầи áo của hắn.
Lại bị Ân Vân Độ nắm cổ tay, thiếu niên bối rối mười phần bỗng nhiên giương mắt, trong mắt hiện lên một vòng tinh quang.
"Nếu thương thế lành quá nhanh, Ma tộc chắc chắn sinh nghi, không thể điều trị."
"Thế nhưng là..." Kiếm Khí mà Ma kiếm lưu lại ở dưới, sẽ thời khắc tấn công Linh Mạch trong cơ thể, cực kỳ đau đớn khó nhịn. Nhưng xem biểu lộ Ân Vân Độ cũng không khác thường, năng lực nhịn đau của hắn từ trước đến nay vô cùng tốt, đến bôi Ngọc Bích Cao cũng có thể mặt không đổi sắc, hơn phân nửa cũng sẽ không để Kiếm Khí trong lòng.
Huống hồ, xưa nay Ân Vân Độ làm theo ý mình, chuyện hắn quyết định, Lạc Dao khuyên nữa vô dụng. Nàng thở dài, buông chai thuốc, ngược lại thấm ướt khăn tay giúp hắn chà lau bụi bặm trên mặt. Lúc này, Ân Vân Độ ngược lại không có cự tuyệt nữa.
Hắn từ từ nhắm hai mắt tùy ý Lạc Dao hầu hạ, một chân dài cong lên, ngón tay gõ gõ đầu gối, tuy rằng hai người đều không nói chuyện, Lạc Dao lại có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập một hơi thở cổ áp đè nén.
"Thật sự là... Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh." Lạc Dao nhìn về phía hắn, khuôn mặt Ân Vân Độ bình tĩnh như trước, nhưng có thể từ âm thanh lạnh như băng nghe được ra sát ý cực hạn, "Nếu như thành công thoát khỏi, trước hết sẽ gϊếŧ Kỳ Dạ Tuyền, lại gϊếŧ Ma tộc, cuối cùng lại thả một mồi lửa, đốt rụi toàn bộ Thần Cấm Uyên."
Lạc Dao đang giúp hắn lau sạch vết máu, không khỏi nhẹ nhàng run lên một cái.