Thần Cấm Uyên, Chúc Hành Cung.
Cung điện ngày xưa lành lạnh, hôm nay lại bị náo nhiệt nhồi vào. Từng trưởng lão bình thường không thấy mặt sớm đã xin đợi trong điện, trong buổi tiệc bày đầy bánh ngọt hoa quả phong phú, đám vũ cơ từ ngoài điện nối đuôi nhau vào, bàn chân trắng thuần trần giẫm lên gạch lưu ly màu đen được ánh trăng chiếu rọi.
Cung nhân tất cả ty chức, đi qua đi lại, vô cùng náo nhiệt, nghiễm nhiên là một bữa tiệc chúc mừng.
Đây đúng là một thời gian nên chúc mừng—— không có gì khác, Ma Quân Kỳ Dạ Tuyền thành công đột phá Hóa Thần Kỳ, xuất quan hôm qua.
Mọi người còn đang chờ đợi, từ mặt trời lên cao chờ đến hoàng hôn rủ xuống Tây, Ma Quân như cũ không xuất hiện.
Một vị trưởng lão hỏi: "Cho ngươi truyền lời tới quân thượng, thật sự đã truyền đến sao?"
"Vào thời điểm vừa gặp quân thượng hôm này, ta đã nói với hắn rồi!"
Hai người hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Quân thượng nói như thế nào?"
Đối phương cười khổ một tiếng: "Quân thượng hỏi Ân Vân Độ có phải thật bị bắt rồi hay không, sau đó cầm theo một thanh kiếm xông liền ra ngoài."
Lúc đám Vũ Cơ đến còn đầy mặt nghiêm chỉnh, theo thời gian, từng người đau lưng, quả thực muốn không để ý hình tượng nằm xuống trên mặt đất. Nhưng không thể làm như vậy, dù là hai chân run run, cũng không thể phàn nàn một câu.
Trong Ma tộc, giai cấp rõ ràng trật tự nghiêm khắc, Ma Quân chính là trời, đừng nói đợi một ngày rưỡi, dù cứ như vậy chờ chết, cũng là mạng của bọn hắn.
Màn đêm buông xuống, ánh nến chói lọi, sáng như ban ngày.
Ma Quân rốt cuộc hiện thân, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong điện.
Toàn thân hắn là máu, nhưng khóe miệng ôm lấy một tia tươi cười sung sướиɠ, tựa hồ gặp chuyện gì vui lắm, trong miệng ngâm nga một ca khúc, cộng thêm máu tươi trên gương mặt trắng nõn của hắn thì âm trầm đến cực điểm.
Dùng một câu tường thuật tóm lược Kỳ Dạ Tuyền: Không bị điên, không sống được.
Hắn trời sinh là kiếm hồn, vô tình vô dục, trong mắt chỉ có cực hạn truy cầu đối với kiếm đạo. Vào năm tám tuổi, hắn tiện tay đâm chết nhũ mẫu cực kỳ thân cận với mình, lấy máu hiến kiếm, từ đó về sau một phát không thể quay lại.
Trong những người đảm nhiệm vị trí Ma Quân, hắn cũng coi như một người thiên phú cực kỳ xuất chúng. Hắn không thân dân, không hỏi chính, thậm chí chẳng muốn nhúng tay tranh giành đảng phái bên trong Thần Cấm Uyên, không hỏi việc vặt.
Ở một phương diện khác, hắn bẩm sinh thông hiểu lòng người, nội các tính toán phía dưới mí mắt hắn, hắn không phải không biết rõ, chỉ là không muốn phản ứng.
Đã từng có người thấy Ma Quân còn trẻ đăng vị, tự cho là có thể đoạt quyền lực của hắn, bao biện làm thay nhúng tay quân quyền. Không lâu sau đó, cả nhà vị Trưởng lão này bị một đêm tàn sát hết, hơn ba trăm cái đầu tựa như mứt quả xâu vào mấy nhánh đèn cầy trước cung điện Ma Quân, đỏ tươi chảy xuôi đầy đất.
Chỉ một đêm này, uy hϊếp toàn bộ Thần Cấm Uyên, những Ma tộc thấy hắn tuổi nhỏ thì nảy sinh mưu đồ, trái tim lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng run sợ, cúi đầu xưng thần. Ai cũng không muốn người kế tiếp bị xâu lên biến thành bản thân, dù sao, Kỳ Dạ Tuyền là một tên điên rõ đầu rõ đuôi, mà tên điên, thì nói không thông đạo lý.
May mắn, tên điên này cũng quanh năm không ở Thần Cấm Uyên, cách tu luyện của hắn cũng thập phần điên cuồng, quanh năm qua lại giữa các loại Tuyệt địa Bí cảnh, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Hoặc là đang bế quan đột phá, hoặc là đang trên đường tấn cấp, tuổi còn trẻ, đã biến thành số một số hai cường giả toàn bộ Cửu Châu.
Sở dĩ "Số hai", bởi vì có một Ân Vân Độ thiên phú vững vàng ngồi ngay ngắn ở thứ nhất.
Ma Quân nhiều lần khiêu chiến, lũ chiến lũ bại. Tu Chân Giới cười nhạo hắn là lão nhị vạn năm, Kỳ Dạ Tuyền cũng không tức giận, tâm tính ổn định hạng nhất.
Tu Chân Giới: Lão nhị vạn năm!
Kỳ Dạ Tuyền: A? Chó sủa?
Đối với một tên điên trong mắt chỉ có kiếm đạo, trông chờ dăm ba câu có thể rung chuyển đạo tâm của hắn, không thực tế.
"Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Hắn ngồi lên vương tọa, chống trán, khi thì nhíu mày, khi thì cười to, đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, qua một lát, mới chú ý tới mọi người phía dưới lo sợ bất an mà nhìn hắn.
Trưởng lão Ất tiến lên chắp tay: "Lúc quân thượng xuất quan đã cho người bẩm báo, hôm nay Chúc Hành Cung xếp đặt buổi tiệc, để chúc mừng quân thượng tu vi tinh tiến, cao hơn một tầng..."
Kỳ Dạ Tuyền suy tư một lát: "Còn có chuyện như vậy?"
Không bao lâu, hắn đã không hề để tâm việc này, vỗ tay khen: "Ta hôm nay đi tìm Ân Vân Độ rồi, Huyền Long quả thật cường hãn, dù bản thân bị trọng thương tăng thêm khóa Huyền Vũ, thực lực vẫn siêu thoát như trước."
"Người gϊếŧ hắn rồi?" Các Trưởng lão lo lắng.
"Không." Khóe miệng Kỳ Dạ Tuyền mang cười, bên trong một đôi mắt sáng ngời, chớp lên chiến ý điên cuồng cực hạn, "Nếu như không phải Huyền Long, lấy thực lực ta bây giờ, đã là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ. Gϊếŧ hắn hiện tại không có ý nghĩa gì, ta phải đợi ngày hắn khôi phục thực lực, quang minh chính đại đánh bại hắn."
"Ân Vân Độ, hắn chính là một miếng đá mài đao tốt nhất trên con đường truy cầu kiếm đạo cực hạn của ta!"
Các Trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đều có âm thầm đau khổ.
Kỳ Dạ Tuyền là người điên, nhưng Thần Cấm Uyên lại không thể điên cùng hắn.
"Quân thượng, buổi tiệc này..."
Kỳ Dạ Tuyền tùy ý vung tay lên: "Được, bắt đầu đi."
Hắn tiện tay cắm kiếm xuống mặt đất, đá lưu ly giá trị nghìn vàng trong nháy mắt bể thành bột mịn. Mùi máu tanh nồng nặc theo trên lưỡi kiếm tràn ra, mấy vũ cơ cách gần đó, sắc mặt trắng nhợt ngay tại chỗ.
Chỉ ngoại trừ một vị vũ cơ cuối cùng đội ngũ, nàng che mặt, một đôi mắt hạnh nước trong gợn sóng, người khác hoặc kính hoặc sợ, duy chỉ có trong ánh mắt của nàng chỉ có an bình với ôn hòa.
Trước lúc Kỳ Dạ Tuyền nhìn về phía nàng, Lạc Dao đã rủ mí mắt xuống.
Mọi người đợi một ngày, đều là vừa sợ vừa mệt mỏi, nhưng lúc này chớ dám không theo, chỉ nghe thanh âm đàn sáo hợp tấu, đám vũ cơ nương theo tiếng nhạc nhẹ nhàng dễ nghe nhảy múa, giữa tà âm, cũng trở về vài phần náo nhiệt.
Ma Quân trên Vương tọa bên mặt nhuốm máu, mặt không thay đổi buông thỏng đôi mắt, dù là ai cũng không cách nào đoán được tâm tư của hắn.
Buổi tiệc chỉ tiến hành một nửa đã bị kêu ngừng, Lạc Dao cách gần đó, nghe thấy trưởng lão Dương Hoa nhẹ giọng hỏi thăm: "Quân thượng, là chứng bệnh đau đầu lại tái phát?"
Thần Cấm Uyên đều biết, Ma Quân có bệnh đau đầu, khắp nơi tìm danh y Tam Giới, không có phương pháp giảm bớt, một khi phát tác liền cực kỳ nóng nảy điên cuồng. Cái đêm hắn xách một thanh kiếm gϊếŧ hết cả nhà ba trăm người nghịch thần, xuyên đầu người thành mứt quả, cũng là thời điểm đau đầu kịch liệt phát tác.
Mọi người đầu đầy mồ hôi, câm như hến, sợ tiếng tim đập quá lớn khiến cho hắn nhìn chăm chú, cơ hồ là nhón mũi chân lui ra ngoài.
Rất nhanh, đại điện khôi phục yên tĩnh không có một bóng người, Kỳ nhắm mắt nhíu mày, thái dương nổi gân xanh. Hắn đột nhiên trợn mắt, một chưởng mãnh liệt vỗ vào chuôi kiếm, ma kiếm lên tiếng xuyên xuống mặt đất, toàn bộ điện chín nghìn chín trăm chín mươi viên gạch lưu ly đều vỡ thành bột mịn.
Trong không khí bắt đầu khởi động phiền muộn làm cho người vô cùng lo lắng, hắn kéo lỏng vạt áo, rời điện thông khí.
Ánh trăng trên trời giống như thủy ngân, chảy xuôi bên trong cung điện lành lạnh tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc dừng bước lại, mà lúc này, một tiếng sáo uyển chuyển du dương vang lên mờ mịt trong bóng đêm.
Thần kỳ chính là, dưới sự trấn an của tiếng sáo, đau nhức nơi đầu hắn vậy mà giảm đi rất nhiều. Kỳ Dạ Tuyền cảm thấy cực khác, thi triển thân pháp, thoáng qua đã tìm được nơi tiếng sáo phát ra.
"Ngươi là... vũ cơ bên trăng Chúc Hành Cung?" Hắn nhíu mày nhìn lên người trước mặt.
Nữ tử ngồi ở trên ghế dài lầu các, một bộ váy trắng khoác ánh trăng, như mặt nước tứ tán quanh thân, tuy rằng che mặt, nhưng chỉ bằng mặt mày lộ ở bên ngoài, dung nhan dưới khăn che mặt nhất định là tuyệt đẹp làm cho người mơ màng.