Huyền Long từ nhỏ được tôn sùng, ngạo nghễ trên cao, từ lúc sinh ra đến bây giờ mười tám năm thuận buồm xuôi gió, còn chưa từng chật vật như vậy.
Lạc Dao trầm mặc không nói một lời, Ân Vân Độ nhìn nàng một cái, lần đầu tiên an ủi: "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Lạc Dao chần chờ, lắc đầu: "Vì Long quân làm hết thảy, tuy rằng xuất từ bản tâm của ta, nhưng theo trên thực tế mà nói, i lại phản bội tộc nhân đã sinh ta dưỡng ta, nếu không cẩn thận chết trong lúc hỗn loạn, cũng coi như trừng phạt đúng tội." Nàng chân thành nói, "Ngày Long quân rời khỏi, chỉ cần toàn tâm toàn ý phá tan trói buộc là tốt rồi, không cần lo lắng ta."
Ngón tay Ân Vân Độ ngừng lại, bỗng nhiên bình tĩnh nhìn nàng.
Lạc Dao đang chuyên tâm bôi thuốc, Tiểu long quân không cho phép nàng trị liệu hắn, Lạc Dao chỉ phải nỗ lực tìm một chút bột phấn thảo dược có còn hơn không, đẩy nhanh tốc độ cầm máu miệng vết thương, nhưng mà ánh mắt Ân Vân Độ không chỉ có không có dời đi, ngược lại càng ngày càng sâu trầm khó dò.
Lạc Dao chịu không nổi áp lực, kiên trì hỏi: "Tiểu long quân, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm cái gì?"
Ân Vân Độ đột nhiên nở nụ cười, tuy là không khác tiếng cười thường ngày, lại thiếu chút nữa làm cho lông tơ Lạc Dao dựng thẳng lên.
"Lúc trước người người đều nói ngưỡng mộ ta, ta cũng tự nhận mị lực vô biên, cho đến khi gặp ngươi, ta thật sự hiếu kỳ, mị lực của ta có thực sự lớn như vậy, cho mị ma trung thành và tận tâm nhà ngươi, không tiếc phản bội tộc cũng phải giúp ta thoát khỏi?"
Hắn đặc biệt cắn nặng phát âm "Trung thành và tận tâm", làm cho Lạc Dao có chút mất định hướng .
Ân Vân Độ rút cánh tay của mình về từ trong tay nàng, độ nóng ánh mắt chợt hạ xuống, về tới băng lãnh lần đầu gặp.
"Lạc Dao." Hắn nhấm nuốt nghiền ngẫm tên của nàng giữa răng môi, giọng điệu không hề bận tâm, "Ngươi rốt cuộc muốn có được cái gì từ trên người ta?"
Lạc Dao hiểu, hắn đối với mình thủy chung có một phần hoài nghi.
Mà bây giờ, đúng là thời cơ tốt nhất để thẳng thắn.
Nàng hỏi: "Không biết Long quân có nhớ hay không, hai năm trước, người đang ở bên trong thành Phong Đô cứu một nữ tử suýt nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp? Từ đó về sau, ta vẫn muốn báo đáp người."
"Nhưng thực lực của ta yếu, địa vị cũng thấp, còn là Ma tộc Thần Cấm Uyên, đến cả chuyện gặp mặt Long quân đều là đầm rồng hang hổ, làm sao nói báo ân?" Lạc Dao cười khổ một tiếng, "Long quân không cần hoài nghi lòng tốt của ta, trợ giúp người rời khỏi Tù Long Uyên, là cơ hội duy nhất trong đời này để ta báo đáp ân tình."
Ân Vân Độ cau mày lại, nhưng cũng không mở miệng trước.
Lạc Dao thấy hắn phản ứng như thế, đã biết rõ hắn căn bản không nhớ rõ việc này, cảm thấy khe khẽ thở dài.
Trăm phương ngàn kế báo ân, kết quả người ta một chút ấn tượng đối với ngươi cũng không có, còn có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này sao?
Thần sắc Ân Vân Độ bình tĩnh, làm cho người nhìn không ra tin tưởng hay không. Hắn đoán trong lòng, bất luận lời Lạc Dao là thật hay không, bản thân phải rời khỏi Tù Long Uyên không tách khỏi được sự trợ giúp của nàng, vì vậy thiệt giả kỳ thật cũng không quan trọng.
Cuối cùng, hắn sao cũng được gật đầu: "Hai năm trước, ta xác thực ở bên trong thành Phong Đô, ta tin tưởng ngươi."
Lạc Dao nhẹ nhàng thở ra, lại thấy hắn kéo xuống một mảnh vải trắng từ vạt áo, răng nanh cắn nát đầu ngón tay, thoăn thoắt, đảo mắt ghi một phong thư.
Hắn cầm lấy hai góc miếng vải trắng, thổi khô vết máu phía trên, dừng một chút, gấp lại rồi đưa cho Lạc Dao.
"Đi khách sạn Hồi Sát ở thành Phong Đô tìm một người tên Mạnh Yến Chu, đưa bức này cho hắn."
Lạc Dao tiếp nhận, cái này cũng không vấn đề, chỉ gật gật đầu: "Ta sẽ làm tốt."
"Ngươi không hiếu kỳ ta viết cái gì?"
"Nếu Tiểu long quân muốn nói, dù không hỏi cũng sẽ nói cho ta biết, nếu Tiểu long quân không muốn nói, ta cần gì mở miệng tìm tòi nghiên cứu?"
Ân Vân Độ giơ đuôi lông mày tuấn lên, "Nhanh mồm nhanh miệng."