Thâu hương thiết ngọc**: Trộm hương trộm ngọc, ám chỉ đến người giỏi quyến rũ và bắt cóc phụ nữ hoặc nam và nữ bí mật ân ái với nhau.
Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Phuong Uyen Tran đã liên tiếp đề cử cho truyện nhé!
____
Lạc Dao cho mèo ăn xong, nhạy cảm phát giác được tâm tình Tiểu long quân lại không tốt rồi. Trong lòng nàng mờ mịt, thử thăm dò dỗ dành vài câu, kết quả chẳng những không dỗ dành tốt người, ngược lại làm cho hắn càng tức giận.
"Ngươi tránh ra." Hắn mất hứng nói.
"Tiểu long quân..."
Lạc Dao gọi hắn, hắn làm như không nghe thấy, sắc mặt không ngờ cầm quyển sách xem. Xem từ mặt bìa, sách cũng cầm ngược, mười phần qua loa.
Lạc Dao đoán hiện tại hắn không muốn để ý người, sau khi nói ngày mai lại tới thăm, liền thành thành thật thật bưng chén đĩa đi ra.
Đợi nàng rời đi, Ân Vân Độ tiện tay quăng sách ra, bực bội nói thầm: "Lộn xộn cái gì!"
Mở trang sách ra, tư thế nam nữ nóng bỏng không bị cản trở quả thực làm bẩn tai mắt người, người vẽ tranh này chẳng kỹ thuật gì cả! Vẽ nữ nhân còn không đẹp mắt bằng một nửa mị ma kia, như vậy cũng mang vào cho hắn?
Một đường vòng cung ưu mỹ, da^ʍ thư phù phù rơi vào trong đầm nước, dọa con mèo hoang đang uống nước chạy khỏi bờ sông.
Bọt nước vẩy ra mọi nơi, mặt nước bình tĩnh trở lại, hoảng dạng ở bên trong sóng hồ, chỉ còn sống lưng quyển sách thê lương trôi nổi dòng chữ《 Thâu hương thiết ngọc 》.
Sau một lúc lâu, một bàn tay khớp xương rõ ràng lại vớt nó lên, chịu không nổi ném tới trên bệ đá.
Thấy lúc Tiểu long quân xức thuốc mặt không thay đổi, về nhà Lạc Dao cũng thử thăm dò bôi lên. Mùi Bích Ngọc Cao mát lạnh, ai ngờ dính vào miệng vết thương, chính là một hồi đau nhức lửa đốt kịch liệt! Quả thực so với bị Tiểu long quân cắn một cái còn đau hơn trăm lần!
Trong nháy mắt thoa lên, nàng đã muốn lập tức tẩy sạch Bích Ngọc Cao, rồi lại đau lòng giá tiền của nó, liền cắn môi dưới cứ thế chịu đựng. Sau khi chịu qua trận phỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, mồ hôi lạnh toàn thân thấm ra trực tiếp ướt đẫm đệm giường.
Lạc Dao không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cơ chế cảm ứng của Long Tộc cùng bọn họ khác nhau sao? Bằng không thì vì sao mà cùng là bôi thuốc, Tiểu long quân đến sắc mặt cũng không hề thay đổi? Miệng vết thương của hắn dọa người hơn nàng rất nhiều.
May mắn là, bôi Bích Ngọc Cao lên tuy rằng đau đớn khó nhịn, nhưng nó không thẹn với danh xưng thuốc thánh Ma tộc, hiệu quả trị liệu thật thần kỳ.
Mấy ngày nay mỗi ngày bôi thuốc cho hắn, sau khi thoa xong nửa bình, miệng vết thương của Ân Vân Độ đã có xu thế đóng vảy.
Lạc Dao nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận lau sạch sẽ thuốc trên tay, móc ra một miếng bánh ngọt táo từ trong túi quần ra, đưa tới bên miệng Ân Vân Độ.
Táo đỏ đã chưng chín, vỏ mềm mại, cộng thêm mật ong hoa quế cùng lá thơm cho vào cùng một l*иg hấp, sau khi chưng chín đổ vào khuôn đúc hoa đào phơi lạnh. Bánh ngọt táo đỏ phải làm mới mỗi ngày mới ngon, vì làm cái này, hôm nay nàng đặc biệt dậy sớm hơn hai canh giờ.
"Đây là cái gì?" Ân Vân Độ nhíu mày.
Lạc Dao lo lắng bất an trừng mắt nhìn: "Tiểu long quân, đây là bánh ngọt táo đỏ ta tự mình làm, rất ngọt đấy, ngươi... Ngươi có muốn nếm thử hay không."
Một đôi mắt hạnh của nàng trời sinh quyến rũ, lông mi ướt sũng, dịu dàng vô hại, đuôi mắt dài nhỏ màu đỏ nhạt giơ lên, tự dưng nhiều thêm một phần hồn nhiên vũ mị.
Một tay nàng nắm bánh ngọt táo đỏ, tay kia cẩn thận từng li từng tí nâng lên, nịnh nọt đưa đến bên môi của hắn.
Ân Vân Độ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nhìn đến Lạc Dao co rúm lại, cảm thấy lo sợ bất an, cho là mình đi quá giới hạn rồi, lúc sắp thu tay lại nói xin lỗi, thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu, ngậm bánh ngọt táo đỏ vào trong miệng. Môi lưỡi ấm áp, lơ đãng ngậm một cái đầu ngón tay nàng.
Lạc Dao vội vàng thu tay lại, gương mặt nhảy lên một tầng ửng đỏ hơi mỏng.
"Tiểu long quân, bánh ngọt táo đỏ ăn ngon không?" Nàng không tự giác nắm váy, có chút lo lắng hỏi thăm.
Ân Vân Độ mặt không biểu tình: "Quá ngọt."
"Mặc dù, tuy rằng quá ngọt, nhưng không phải không ngon, đúng không?"
Ân Vân Độ không nói chuyện, liếʍ sạch mảnh vụn bên môi. Da hắn trắng, môi lại đỏ tươi, làm ra động tác này có một loại tuấn mỹ tiệm cận diêm dúa lẳиɠ ɭơ.
Lạc Dao cũng đã quen tính tình của hắn, biết rõ hắn không phản đối, liền tương đương với cam chịu, trong lòng dâng lên vui vẻ nho nhỏ.
Mèo hoang chui ra khỏi bụi cỏ, nịnh nọt cọ xát mắt cá chân nàng, Lạc Dao lập tức lại bị chuyển lực chú ý, vô cùng vui vẻ cho mèo ăn.
Chơi đùa một phen cùng mèo con, hôm nay cũng đã chờ đủ lâu rồi, Lạc Dao cáo biệt Tiểu long quân, do dự một chút, lại nói: "Tiểu long quân, ngày mai ta có việc không thể tới Tù Long Uyên rồi, ngày tới lại tới thăm ngươi."
Tay lật sách của Ân Vân Độ, đột nhiên nói: "Không tiểu(nhỏ)."
Lạc Dao ngây người trong chốc lát, ý thức được hắn đang bất mãn "Tiểu" Long quân.
Kịp phản ứng, liền cười, "Người còn có mười ngày mới thành niên đấy."
Trưởng thành là Long quân, chưa thành niên chính là Tiểu long quân, chính là cái đạo lý này nha.
Quyển sách hắn đang lật kia thật nhiều nếp nhăn, giống như sau khi bị ướt lại phơi khô, mơ hồ có thể nhìn ra bốn chữ thiết ngọc thâu hương trên sách.
Ân Vân Độ bỗng nhiên nâng con mắt lên, ánh mặt trời lọt vào trong đôi mắt màu sáng của hắn, khóe môi thiếu niên hiện ra nụ cười ác liệt trêu tức, " —— nhỏ hay không nhỏ, không phải ngươi đã tự tay sờ được rồi hay sao?"
Lạc Dao thoáng cái cứng người.
Tựa như bỗng nhiên ăn một lớn bát ớt cay, hơi nóng bay thẳng Thiên Linh Cái, cảm thấy thẹn đến đầu nàng choáng váng.
"Ta, ta đi trước."
Nàng chỉ biết trốn tránh, vội vàng nói xong câu đó, vừa quay người lại, đã thấy thiếu niên chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt nàng, vào thời điểm Lạc Dao kinh hoảng, một tay ôm ngang nàng lên đi đến bên cạnh bệ đá.
Hai tay Ân Vân Độ cực kỳ mạnh mẽ, nâng nàng lên nhẹ nhõm tựa như nâng lên một đoàn bông, hắn đặt nàng ở trên bệ đá, đã muốn bắt đầu cởi váy của nàng.
"Tiểu long quân..." Lạc Dao mất định hướng đè tay của hắn xuống, bỗng nhiên nghe Ân Vân Độ dựa sát vào bên tai nàng thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích, tên trưởng lão nhà các ngươi đến rồi, đang nhìn lén đấy."
Lạc Dao cứng ngắc lại một lát, rồi trầm tĩnh rất nhanh, hai cánh tay nhu nhược không có xương bấu víu vào bả vai Ân Vân Độ, nhiệt liệt diễn trò.
Nhãn lực của trưởng lão Dương Hoa sắc bén vượt xa người thường, dám che giấu ở trước mặt hắn, bại lộ lúc nào chết lúc nào cũng không biết!
Rất hiển nhiên, Ân Vân Độ cũng biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bất lợi với hắn, hắn qua loa cởi vạt áo Lạc Dao, một tay trực tiếp tiến vào bóp núʍ ѵú nổi lên.
Động tác Lạc Dao cứng đờ, lông mi kịch liệt run rẩy. Bàn tay thiếu niên dày rộng nóng bỏng, nhưng vẫn là một tay bao không hết bầu vυ' của nàng, thịt vυ' trắng muốt nương theo xoa bóp thô lỗ tràn ra từ giữa kẽ tay.
Nếu như Tiểu long quân đã nghiêm túc tò mò như vậy, Lạc Dao quyết định chắc chắn, vừa nhấc chân kẹp lấy eo của hắn, da thịt mềm mại nơi bắp đùi ma sát vòng eo rắn chắc gầy gò của thiếu niên, nàng chống lên nửa người trên, ngậm lấy hầu kết của hắn hút mυ'ŧ.
Kinh nghiệm của nàng cũng là có được từ trên sách, lúc này có chút lo sợ, không biết hiệu quả của việc ngậm yết hầu nam nhân có tốt hay không. Chẳng dựa vào động tác bóp ngực nàng của Ân Vân Độ trở nên cứng đờ, hẳn là có hiệu quả.
Ân Vân Độ dừng lại quá lâu, nàng có chút lúng túng, tiến đến hắn bên tai thấp giọng thúc giục: "Tiểu long quân, nhanh diễn đi..."
Tiếng thở dốc bên tai bỗng nhiên trầm trọng, eo thon của nàng bị một bàn tay to bắt lấy, cả người bị Ân Vân Độ mãnh liệt kéo vào trong ngực, váy bị thô lỗ xé mở, một bàn tay to thăm dò vào, bóp xoa bắp đùi non mịn đẫy đà của nàng, rất dùng sức, nắm đến nàng thấy đau.
Váy bị xé ra, đầu vai mượt mà cùng bầu vυ' đầy đặn cũng bại lộ trong không khí, nơi mềm mại trắng noãn căng mẩy bị l*иg ngực cứng rắn của thiếu niên chen lấn biến hình, hương thơm bầu ngực như mật, Ân Vân Độ cắn cần cổ cùng xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, một đường xuống, toàn bộ đều hiện lên dấu răng của hắn, rồi hắn vùi vào núʍ ѵú, ngậm một hạt đầṳ ѵú mềm đỏ vào trong miệng.
Đầṳ ѵú bị ngậm vào trong miệng ấm áp, kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt làm cho da đầu run lên, Lạc Dao thở khẽ vịn chặt đầu vai của hắn, một suy nghĩ nhảy ra trong đầu.
—— đây nhất định là học được trong Thâu hương thiết ngọc rồi.