**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Phuong Uyen Tran đã liên tiếp đề cử cho truyện nhé!
Thể chất mị ma vốn mẫn cảm, bị hắn thô bạo khinh nhờn liên tục như vậy, đồ lót Lạc Dao sớm đã bị chính dâʍ ɖị©ɧ hoa huyệt nàng thấm ướt.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy trưởng lão Dương Hoa còn không rời đi, bản thân thực nói không chừng sẽ có quan hệ thực sự với Tiểu long quân, bàn tay tàn sát bừa bãi trên người mình cuối cùng ngừng lại
"Hắn rời đi rồi."
Thời điểm Ân Vân Độ đẩy nàng ra, Lạc Dao cũng thức thời quay sang một bên, đưa lưng về phía hắn sửa sang lại dung nhan bản thân.
Ngón tay trong lúc vô tình cọ qua hai vυ', đầṳ ѵú tựa hồ còn lưu lại xúc cảm bị mυ'ŧ vào, giữa hai chân vừa ướt lại dính, trong huyệt hư không ngọ nguậy... Vừa rồi trong nháy mắt, nàng thiếu chút nữa thật sự cho rằng Ân Vân Độ muốn chọc vào rồi.
Đây cũng quá lúng túng.
Ân Vân Độ có lẽ cũng cảm giác như nàng, bởi vì sau khi đẩy nàng ra, hắn còn chưa nói chuyện.
Sẽ không phải là thấy nàng đáp lại quá mãnh liệt, Tiểu long quân cho lầm là mình thèm khát thân thể hắn đấy chứ?
Nàng rùng mình, không biết sao đến da đầu cũng run lên, lập tức bày tỏ lòng trung thành giải thích: "Tiểu long quân, ta hiểu đây là chuyện đột nhiên xảy ra, có chút bối rối, người yên tâm, ta đối với ngài không có chút lòng không tôn trọng nào..."
Sau lưng không có trả lời, ngược lại truyền đến âm thanh ngã xuống đất nặng nề, cùng với một tiếng kêu rên thống khổ.
Lạc Dao còn chưa mặc xong quần áo, nhanh chóng quay đầu lại, Ân Vân Độ ôm ngực ngã vào trên bệ đá, nhíu chặt mày, đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc được nàng nâng dậy mở mắt ra, màu mắt vốn trong trẻo trở nên vô cùng u ám, mơ hồ có màu đỏ hiện ra.
Mấy ngày nay Ân Vân Độ đều biểu hiện quá bình thường, bình thường đến mức làm cho Lạc Dao vô thức quên mất: Hắn vẫn còn bị tình triều kịch liệt giày vò.
Hô hấp thiếu niên nóng bỏng phun trong cổ của nàng, nóng hổi mà ẩm ướt, chỗ da thịt kề nhau nhiệt độ vô cùng cao.
"Tiểu long quân, để cho ta giúp ngài đi?"
Lạc Dao vỗ vỗ lưng của hắn, thăm dò hỏi một câu, thật lâu, không đạt được đáp lại.
Lạc Dao cho là hắn cam chịu, cái gọi là trước lạ sau quen, nàng nhẹ nhàng buông tay xuống, lòng bàn tay chạm vào một đoàn nóng rực sức nặng khả quan. Thời điểm giả ý thân mật vừa rồi, hung khí này đã sáng loáng đâm bắp đùi nàng, giữa lúc lau súng cướp cò càng ngày càng nóng hổi cương cứng.
Lạc Dao thấy mấy ngày gần đây Tiểu long quân khổ tâm nghiên cứu Thâu hương thiết ngọc, đoán là chính hắn cũng học xong chút phương pháp giải quyết, nhưng nhìn bộ dạng hắn bị tình triều tra tấn bây giờ, hiện tại quả là không cách nào vứt bỏ một mình hắn.
Đầu ngón tay hồng phấn hết sức nhỏ tiến vào từ mép quần, còn chưa kịp cầm chặt dươиɠ ѵậŧ to lớn kia, đột nhiên bị cầm lấy cổ tay.
Lạc Dao ngước mắt, đυ.ng vào ánh mắt Ân Vân Độ. Đôi mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, qua ánh sáng mặt trời chiếu vào, phản ra ánh sáng u ám êm dịu như lưu ly đỏ.
Trưởng lão đã từng nói qua, nếu không triệt để giải quyết tình triều của Huyền Long, tình trạng bệnh sẽ càng ngày càng nặng thêm.
Lúc này, dù là hắn mặt không thay đổi nhìn mình chằm chằm, Lạc Dao lại sinh ra cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có. Dù là con mắt hắn băng lạnh giống như một cánh đồng tuyết, nàng cũng có thể cảm nhận được, dưới cánh đồng tuyết chính là nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn gào thét, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Lòng bàn tay Ân Vân Độ dán vào cổ tay mềm mại của Lạc Dao, nhìn chằm chằm nàng một lát.
Hắn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ mở miệng, "Ngươi biết nhũ giao chứ?"
Đôi bầu vυ' của Lạc Dao thật sự là cực phẩm.
Như ngọc mỡ dê, hiện ra ánh sáng trắng óng ánh nhu hòa, cực lớn lại mềm, căng tròn ưỡn cao, thịt vυ' nõn nà, hai hạt đầṳ ѵú đỏ au trên nền tuyết trắng, làm cho người ta mới nhìn đã muốn ngậm vào trong miệng từ từ thưởng thức.
"Tiểu long quân..."
Hai vυ' lộ ra, không khí hơi lạnh làm nàng có chút co rúm lại, nhưng thiếu niên quỳ gối giữa hai chân, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, một tay Huyền Long bám lấy bên mặt, dù gấp vẫn ung dung nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ không có chút tâm tình nào.
Lạc Dao nghẹn lời từ chối trong lòng, đầu ngón tay nhỏ bé phấn hồng cởi bỏ qυầи ɭóŧ thiếu niên, thả dươиɠ ѵậŧ to lớn dâng trào ra. Tuy rằng cũng từng sờ nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt chào hỏi cùng nó, chỉ cảm thấy...
Ừ... Rất xấu đấy.
Tiểu long quân rất xinh đẹp, đồ đạc của hắn lại dữ tợn như vậy, kích thước sắp vượt cổ tay nàng, ở phía trên gân xanh xoay quanh, diễu võ dương oai, không chỉ có xấu, còn dọa người.
"Ngươi thất thần làm cái gì?"
Đại khái nàng nhìn chằm chằm vào nó thời gian quá dài, Ân Vân Độ không kiên nhẫn thúc giục.
"Ừ, được, được."
Lạc Dao nhanh chóng lên tiếng, nâng một đôi vυ' mập mềm của bản thân, khó khăn bao lấy vật thô to dâng trào, bắt đầu hoạt động lên xuống. Độ nóng của dươиɠ ѵậŧ giữa lúc cọ xát truyền vào hai vυ' của nàng, bỏng đến toàn thân nàng mềm nhũn, dịch nhờn chảy càng nhiều.
Vυ' Lạc Dao lớn, nhưng giữa lúc cọ xát khó tránh khỏi khô khốc, thoải mái hơn so với tay, nhưng thiếu một chút thú vị. Ân Vân Độ nhớ lại tình tiết trong thâu hương thiết ngọc thượng, đột nhiên xoay người vớt Lạc Dao đang cố gắng nhũ giao lên ngồi trên đùi, bàn tay to tiến vào từ phía dưới quần nàng, sờ soạng dâʍ ŧᏂủy̠ một cái.
"Á á..!"
Lạc Dao kinh sợ kêu một tiếng, không khỏi kẹp chặt hai chân, lại bị cứng rắn đẩy ra, lòng bàn tay thiếu niên nóng bỏng dán hoa tâm xoa nhẹ một chút, rút tay ra ngoài, ngữ khí không mặn không nhạt, "Ẩm ướt thật lợi hại đấy."
Rõ ràng người dâng trào du͙© vọиɠ chính là hắn, nhưng ngón giữa dính nước da^ʍ của thiếu niên cùng thần sắc lạnh nhạt của hắn, lại làm cho Lạc Dao cảm giác mình mới là người thân chìm trong tình triều, cảm thấy thẹn đến không được.
Nàng bị thiếu niên ít tuổi hơn nàng ôm ở trên đùi, bị ép giương chân, huyệt bị tùy ý đùa bỡn, quả thực một chút tôn nghiêm cũng không có.
"Lạc Dao."
Tiếng gọi khàn khàn gần trong gang tấc, cực kỳ êm tai. Tuy rằng nàng đã sớm nói cho Tiểu long quân tên của mình, nhưng không nghĩ tới lần đầu tiên kêu tên của mình, lại là duới tình huống như thế.
"Lạc Dao." Hắn nghiêm trang nói, "Ngươi chảy thật nhiều nước, lau mẹ nó cũng lau không hết, ngươi thật dâʍ đãиɠ."
Làm cho nàng cởϊ qυầи áo chính là hắn, làm cho nàng nhũ giao cũng là hắn, nhưng bị hắn chỉ trích như vậy, Lạc Dao hoàn toàn không phát giác được không đúng, xấu hổ biện giải cho mình, "Bởi vì, là, là mị ma..."
Ẩm ướt dinh dính, vừa nóng vừa trơn, hắn cũng là lần đầu tiên sờ huyệt nữ nhân, dựa vào cảm giác miêu tả bộ dáng, trong lòng mới lạ mà nghĩ, hóa ra cái chỗ này là như vậy, trơn ướt giống như có lực hút, ngón tay của hắn vừa đi ngang qua cửa huyệt, đã bị ngậm vào nửa đốt ngón tay.
"A!"
Lạc Dao kinh sợ kêu một tiếng, hóa ra là đầu ngón tay thiếu niên hung hăng cọ qua âʍ ѵậŧ của nàng, kɧoáı ©ảʍ dọc theo lưng như mũi tên chui lên, mật nước của nàng càng thêm mãnh liệt.
Chỗ kia vô cùng mềm mại, lúc này kẹp lấy ngón tay thiếu niên, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được vết chai cầm kiếm thô ráp phía trên.
Đúng rồi, Tiểu long quân chỉ dùng kiếm nha...
Ân Vân Độ dùng nước trong huyệt nàng, bôi lên hết trên bầu vυ' của nàng. Lông dê ra trên thân dê, đã có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, nhũ giao quả nhiên trôi chảy rất nhiều, nhưng nàng phải làm rất lâu rất lâu mới khiến cho Ân Vân Độ bắn ra. Trước mắt gần đến giờ chạy nước rút, thịt vυ' mềm nhũn bị dươиɠ ѵậŧ đâm đến lắc loạn, giống như đậu hũ lắc lư, tay nàng vừa tê vừa mỏi, không ngừng nâng ngực, vẫn là Ân Vân Độ phủ tay lên trên tay nàng, thay nàng nâng chặt, mới bắn ra.
Dịch đυ.c dính vào gương mặt xinh đẹp ôn thuần của nàng, đầṳ ѵú cũng tích tí tách treo tinh.
Da^ʍ mỹ khó tả.