Lúc còn bé mối quan hệ của Hàn Văn Dật và ba mẹ vô cùng tồi tệ. Hoặc nên nói là, mối quan hệ của mỗi người trong nhà bọn họ đều rất tồi tệ. Mà cách tồi tệ của bọn họ và những gia đình khác hoàn toàn khác nhau.
Trong nhà của những người khác dường như luôn có những trận tranh cãi vô cùng vô tận. Có lúc anh đi ngang qua cửa nhà Tiền Tiền, có thể nghe thấy Tiền Mỹ Văn ở bên trong đang giận dữ mà nổi trận lôi đình; có đôi lúc anh đi ngang qua bồn hoa ở dưới lầu, sẽ nhìn thấy Tiền Vi Dân ở chỗ đó hóng gió bởi vì tranh cãi với vợ mà bị vợ mình đuổi ra khỏi nhà; có đôi lúc anh mở cửa nhà ra, sẽ nhìn thấy Tiền Tiền đang đứng ở trước cửa với gương mặt đầy khổ sở, cô nói cô lại cãi nhau với mẹ mình, đến chỗ này của anh ẩn núp một chút.
Mà ở chỗ này của anh, mọi người hiếm khi có tranh cãi. Lâm Bội Dung và Hàn Ái Quốc rất ít khi về nhà, về nhà rồi cũng là “tương kính như tân”. Mặc dù bọn họ thỉnh thoảng cũng tranh cãi vài câu, thì cũng là vì chuyện công việc, không bao giờ vì chuyện gia đình.
Sau này, Hàn Văn Dật học tâm lý học, anh mới hiểu được tại sao giữa người với người phải tranh cãi. Có đôi lúc tranh cãi không liên quan đến việc đúng sai, mà có liên quan đến sự kỳ vọng. Nếu như đặt kỳ vọng ở người khác quá cao, mà người đó khó có thể làm được, vậy thì sẽ có mâu thuẫn. Kỳ vọng không thực tế sẽ làm cho mối quan hệ ngày càng bế tắc, mà nếu như hoàn toàn không có kỳ vọng… Vậy thì tự nhiên cũng không cần phải tranh cãi.
Thì giống như, một người nọ phóng hỏa gϊếŧ người bị cảnh sát bắt đi, sẽ không có ai bước lên tranh chấp đúng sai với anh ta, mà chỉ khạc nhổ sau lưng anh ta.
Theo một mức độ nào đó mà nói, Lâm Bội Dung và Hàn Ái Quốc là vô cùng phù hợp. Hai người họ đều cho rằng tình yêu là thứ không cần thiết cho hôn nhân, mà hôn nhân là thứ cần thiết cho cuộc sống. Thế nên, sự kết hợp của hai người cũng vô cùng vững chắc.
Hàn Văn Dật cũng chưa từng nhìn thấy hai người họ tay nắm tay thân mật ân ái trước mặt người khác, người đến sau cùng, cứ tự nhiên mà tách ra như hai thái cực, không nói một lời.
Giữa hai vợ chồng không có tranh cãi, bọn họ cũng không có tranh luận với Hàn Văn Dật. Không phải hoàn toàn không có mâu thuẫn, chỉ là bọn họ sẽ không dùng cách thức tranh cãi để giải quyết vấn đề.
Lúc Hàn Văn Dật bắt đầu lên trung học, thời điểm đó Lâm Bội Dung đang đứng trước một cơ hội thăng tiến quan trọng. Mỗi ngày, bà bận đến mức hành tung bí ẩn, khó khăn lắm mới trở về nhà một lần.
Có một ngày Hàn Văn Dật từ trong phòng đi ra, đang nhìn thấy rèm cửa sổ bị gió thổi xào xạc, chồng giấy trên bàn bị gió thổi bay đầy bàn. Đó là thứ mà Lâm Bội Dung mang về nhà.
Anh đi tới, sắp xếp gọn gàng lại những văn kiện bị gió thổi tung, rồi buông tay, nhưng lại nhìn thấy vài nét mực bị dây ra giấy——anh vừa mới ở trong phòng luyện viết thư pháp bằng bút lông, không cẩn thận bị dính lên tay.
Lâm Bội Dung xuất hiện đang đứng sau lưng anh, ánh mắt lạnh đi khi nhìn thấy vết mực trên văn kiện.
Bà không có trách mắng Hàn Văn Dật, thậm chí cũng không có nhìn anh, chỉ là nhìn thấy hai tay anh bị bẩn. Giọng điệu không phải là phẫn nộ, chỉ là thất vọng. Bà nói: “Con đã lớn như vậy rồi, nên học cách làm thế nào không gây phiền phức cho người khác.”
Hàn Văn Dật không bào chữa cũng không có xin lỗi. Anh đứng yên tại chỗ rất lâu, cho đến khi Lâm Bội Dung bắt đầu in lại văn kiện lần nữa, anh mới trả lời: “Dạ.”
Sau này, bọn họ cũng từng có mấy lần mâu thuẫn, khi anh chuyển từ chuyên ngành tài chính sang học tâm lý học, Lâm Bội Dung đã gọi cho anh một cuộc điện thoại đường dài xuyên đại dương. Cuối cùng bà không có thuyết phục được anh, bà nói với anh: “Mẹ rất thất vọng về con.”
Khi anh tốt nghiệp trở về nước, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, khăng khăng mở văn phòng tư vấn tâm lý khi mà tương lai kia của anh không đoán trước được. Bà từng có ý định giới thiệu cho anh một vị trí làm việc rất tốt, anh hoàn toàn không dao động, bà lại nói với anh: “Con luôn khiến người khác thất vọng.”
Anh cũng rất thất vọng. Chỉ là anh không giống như Lâm Bội Dung thích nói ra như vậy mà thôi.
Mối quan hệ của bọn họ ngày một xa cách số lần nói chuyện trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng khi họ ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê nhỏ nói chuyện với thái độ hòa bình, anh nhìn thấy những nếp nhăn trên gương mặt kia có chút giống với gương mặt anh, thái độ của anh đột nhiên có chút thay đổi.
Lòng người chính là phức tạp như vậy, mà không phân biệt được trắng đen.
Giả sử đi một ngàn bước có thể từ trong hoàn cảnh khó khăn mà đi lên, anh bằng lòng thực hiện bước đi đầu tiên.
Buổi chiều Lâm Bội Dung còn có cuộc hẹn khác, bà không có nói chuyện lâu với Hàn Văn Dật được, thời gian cũng gần đến, bà cũng phải đi rồi.
“Muốn con tiễn mẹ không?” Hàn Văn Dật hỏi.
“Không cần,” Lâm Bội Dung lắc đầu, “Mẹ tự mình lái xe đến.”
Vì vậy, Hàn Văn Dật tiễn bà đến chỗ đỗ xe. Trước khi bà lên xe, Hàn Văn Dật từ biệt với bà: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Lâm Bội Dung không để bụng: “Cái gì?”
“Cảm ơn mẹ đã giới thiệu bạn cho con quen biết,” Anh khẽ cười một chút, “Cũng cảm ơn mẹ đã quan tâm con.”
Lâm Bội Dung đang muốn cúi đầu chui vào trong xe, hành động bất chợt bị đóng băng lại giữa không trung. Nhưng thời gian bà dừng lại cũng chỉ một hai giây, liền chui vào trong xe ngồi ổn định. Bà để lại một câu “Mẹ đi trước đây”, đóng cửa xe lại, kéo dây an toàn đeo lên, cửa kính của xe bị người ta gõ vào.
Bà hạ kính xe xuống, Hàn Văn Dật cúi gập người, dựa sát vào bên cửa xe: “Nếu như mẹ có bất kỳ người bạn nào có hứng thú với ngành tư vấn tâm lý này, bọn họ cảm thấy có hứng thú với văn phòng, nhờ mẹ tiếp tục giới thiệu cho con, con rất cần, cũng rất cảm kích.”
Lâm Bội Dung nhìn anh mà tim đập mạnh liên hồi.
“Hy vọng có một ngày có thể khiến mẹ tự hào vì con.” Hàn Văn Dật cười cười, đứng thẳng người dậy, lui về phía sau hai bước, “Tạm biệt, trên đường cẩn thận một chút.”
Lâm Bội Dung nhìn kỹ anh vài giây. Bà bỗng nhiên cảm thấy rất lúng túng, gần như sắp mất bình tĩnh. Vì vậy, tay chân bà luống cuống kéo cửa xe lên, lấy chiếc kính đen từ trong túi ra đeo lên. Miếng dán của cửa xe bà hoàn toàn là màu đen , sau khi kéo cửa xe lên, Hàn Văn Dật càng không nhìn rõ được tình hình ở bên trong. Anh không biết mẹ anh đang làm gì ở trong đó, anh chỉ biết qua một lúc sau, bà mới khởi động xe.
Đôi mắt Hàn Văn Dật dõi theo chiếc xe của mẹ đã rời đi. Đợi bóng dáng chiếc xe biến mất ở trong tầm mắt, anh không có lập tức rời đi ngay, mà là ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, những đám mây trôi lác đác, bầu trời xanh thẳm giống như một đại dương. Một lúc sau, anh thu tầm mắt lại, bước chân nhẹ nhàng đi về văn phòng.
…
Anh về đến phòng làm việc, lại ngửi thấy mùi ôi thiu kia. Việc này khiến tâm trạng của anh vừa mới được thả lỏng không lâu thì đột nhiên lại nặng trĩu xuống. Anh đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, buồn rầu về bánh pudding dâu tây một lúc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là mở phần mềm trò chuyện lên, gửi tin nhắn cho Tiền Tiền.
“Bây giờ có rãnh không đến phòng làm việc của anh? Anh có việc muốn nói với em.”
Tiền Tiền đang làm việc, nhìn thấy tin nhắn còn tưởng rằng Hàn Văn Dật tìm cô có công việc gì đó, vội vàng đứng dậy đi tới phòng làm việc của Hàn Văn Dật.
Cô đẩy cửa kính ra, lập tức nhăn mũi lại: “Anh đây là mùi gì vậy? Sao lại có chút chua chua.”
Hàn Văn Dật đang ngồi trên ghế văn phòng, đôi mắt chớp chớp, trên mặt viết hai chữ rất to——“Ngoan ngoãn.”
“…” Gương mặt Tiền Tiền ngỡ ngàng, “Anh kêu em đến làm gì vậy?”
“Em lại đây trước đã.”
Tiền Tiền đi tới, tới bên cạnh Hàn Văn Dật, Hàn Văn Dật kéo lấy tay cô.
“Anh có một việc quan trọng muốn thú nhận với em…”
Tiền Tiền lập tức nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa nãy ở dưới lầu của anh và Lâm Bội Dung. Cô chớp chớp đôi mắt không tự nhiên, hỏi: “Thú nhận cái gì?”
“Trước tiên em hứa với anh đừng có tức giận, được không?”
Tiền Tiền im lặng một lúc, gật đầu.
Lúc này Hàn Văn Dật mới cầm chiếc cốc pudding dâu tây đặt ở trên bàn tới biến chất kia lên. Tiền Tiền bất chợt ngớ ra. Thời tiết quá nóng. Bánh pudding dâu tây đã bị biến chất rồi, nhìn một cái liền biết không thể ăn được nữa.
“Xin lỗi, hai ngày nay bận quá, anh quên ăn mất rồi.” Anh nhìn sắc mặt của Tiền Tiền cẩn thận dè dặt đánh giá, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chịu đựng cơn thịnh nộ của cô.
Tuy nhiên, Tiền Tiền không có nổi giận. Cô chỉ là nhìn chằm chằm vào chiếc cốc bánh pudding kia, ban đầu, phút chốc vô cùng ngạc nhiên, một lát sau thì cau mày, tiếp sau đó vẻ mặt càng trở nên tĩnh lặng như nước, không biết đang nghĩ gì.
Phản ứng này của cô khiến cho Hàn Văn Dật rất bất an.
“Thật sự xin lỗi, anh bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không quên nữa.” Một tay của anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiền Tiền, tay còn lại nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, dùng diễn xuất dễ thương nhõng nhẽo mà tấn công, “Có thể làm lại lần nữa cho anh ăn được không?”
Tiền Tiền mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở về.
Vốn dĩ Hàn Văn Dật muốn lén lút mang bánh pudding ra ngoài bỏ đi, sau đó gạt Tiền Tiền nói mình đã ăn rồi. Nhưng nếu anh thực sự muốn làm như thế, anh sẽ luôn cảm thấy chột dạ, vẫn không bằng thẳng thắn thú nhận tội lỗi, ngăn chặn tận gốc những tai họa về sau. Ban đầu anh cho rằng Tiền Tiền sẽ nổi giận đùng đùng, trách mắng anh mấy câu, anh thẳng thắn thành khẩn nhận lỗi, hối cải để tự sửa đổi, việc này cũng sẽ qua đi. Nhưng Tiền Tiền không lên tiếng, so với việc cô nổi giận còn đáng sợ hơn.
“Xin lỗi mà.”
“Anh sai rồi.”
“Anh thật sự biết lỗi rồi mà, em đừng không để ý đến anh tt_tt”
Tiền Tiền thở dài một cái: “Em không có tức giận.”
“Thế này mà còn nói không giận?” Hàn Văn Dật xém chút lại cầm điện thoại lên chụp cho cô một tấm ảnh rồi.
Anh muốn duỗi tay vân vê gương mặt của cô, Tiền Tiền ngã người về phía sau trong vô thức, tránh qua. Tay Hàn Văn Dật dừng lại ở giữa không trung, anh vô cùng kinh ngạc.
…Việc này có nghiêm trọng như vậy không?
“Em thật sự không có tức giận.” Tiền Tiền liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh nhỏ trên bàn, duỗi tay cầm lên, muốn vứt vào trong thùng rác. Cô còn chưa kịp vứt bỏ, thì bị Hàn Văn Dật kéo lại.
“Đừng như vậy mà.” Hàn Văn Dật rõ ràng bị cô dọa rồi, anh sợ Tiền Tiền đang kìm nén động thái lớn gì đó, vội vàng nhận lỗi lần nữa, “Là anh không đúng, em muốn anh làm thế nào em mới có thể không giận nữa, em nói đi.”
Nhìn điệu bộ kia của anh, giả sử Tiền Tiền bảo anh ăn chỗ bánh biến chất đó vào, không chừng anh cũng sẽ ăn. Nhưng mà kiểu lo lắng này của anh khiến cho trong lòng Tiền Tiền cảm thấy kì lạ.
Cô không quan tâm bánh pudding dâu tây gì đó, tuy rằng cô vì nó bận rộn hai ba tiếng đồng hồ, nhưng một chút kia không quan trọng. Hàn Văn Dật càng vì chuyện bé xé ra to, cô sẽ càng thấy khó chịu.
“Em thật sự không có tức giận mà,” cô nói trong bất lực, “Không phải chỉ là một cốc bánh pudding dâu tây thôi sao? Trong nhà em vẫn còn nguyên liệu, anh muốn ăn thì em làm lại được mà.”
Hàn Văn Dật nhìn cô trong nghi hoặc, không tin tưởng việc này sẽ kết thúc như vậy.
“Em ở trong tim anh rốt cuộc là hình tượng gì vậy?” Cô chỉ chỉ vào chiếc cốc thủy tinh, chỉ chỉ vào cái thùng rác, ý của cô vừa nãy thật sự chỉ là muốn vứt bỏ thực phẩm đã hỏng mà thôi, “Có đáng sợ như thế không?”
Phòng bị của Hàn Văn Dật vẫn y như cũ chưa có xua tan: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tiền Tiền không biết trả lời vấn đề này như thế nào: “Anh muốn nghe gì nào? Em không có nổi giận, dù sao cũng không thể sơ hở là nổi giận phải không?”
Hàn Văn Dật không nói nên lời. Vẻ mặt bạn gái viết đầy sự không vui nhưng cô kiên quyết nói không có nổi giận, vấn đề này nên làm thế nào đây? Giáo sư chưa từng dạy qua, vượt ra ngoài phạm vi của giáo trình rồi, không thể làm được.
Lúc này tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Tiền Tiền vội vàng rút tay mình từ trong tay Hàn Văn Dật trở về.
“Hỏng rồi thì nhanh chóng vứt đi nha, mùi vị quái lạ.” Cô nhỏ giọng nói, “Em về nhà làm lại lần nữa cho anh, thật đấy.”
Trịnh Giai xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc, Tiền Tiền nhanh chóng nghiêng người đi ra ngoài.