Sáng sớm ngày thứ sáu, Hàn Văn Dật vừa đi vào phòng làm việc, mơ hồ ngửi thấy trong văn phòng có mùi, giống như là mùi của thức ăn bị hỏng. Trong phòng làm việc có dì quét dọn quét dọn vệ sinh, túi đựng rác cũng sẽ được thay mới mỗi ngày, mùi này là đến từ chỗ nào?
Anh đi đến trước bàn làm việc mà cảm thấy khó hiểu, mông vừa chạm xuống ghế, đôi mắt lóe sáng quét đến trước bàn, bỗng nhiên giật nảy lên! Cả người như bị sét đánh!
——Anh đã nhìn thấy thứ đặt trên bàn, là bánh pudding dâu tây Tiền Tiền tặng cho anh.
Gần đây, anh quả thật là bận tới mức hoa mắt chóng mặt, buổi sáng hôm trước anh mang bánh pudding dâu tây để trong phòng làm việc, vẫn chưa kịp ăn, thì trước hết là nói chuyện với Lưu Tiểu Mộc một lúc, lại bị Hạ Kiến Linh gọi đi. Sau đó, anh lại phải rời khỏi văn phòng đi đến tổ chức vốn đầu tư mạo hiểm. Ngày hôm qua càng tốt hơn, anh vốn dĩ vẫn không có trở lại văn phòng, ban ngày đến bệnh viện thăm Lữ Đồng Đồng, buổi chiều lại đi ghi hình chương trình, hoàn toàn quăng cái việc này ra sau đầu!
Hàn Văn Dật cầm bánh pudding dâu tây lên, đưa đến trước mũi ngửi ngửi. Bây giờ là ngày hè oi bức, máy điều hòa trong phòng làm việc không phải mở liên tục hai mươi bốn giờ, buổi tối không có người, nhân viên quét dọn sẽ tắt điện. Không có máy điều hòa, nhiệt độ không khí có thể lên đến ba mươi hoặc bốn mươi độ, thực phẩm tươi sống này đã để hai hoặc ba ngày, rõ ràng là đã bị ôi thiu rồi.
Anh vỗ vỗ trán hối hận muộn màng, đầu đau không ngớt. Qua một lát sau, anh cầm lấy chiếc muỗng nhỏ, khoét một miếng bánh pudding nhỏ rồi ngậm vào trong miệng. Mùi vị của bánh pudding chua lè chua lét, miệng anh cảm thấy vô cùng quái gở. Anh không dám nuốt xuống, cứ thế mà nhả ra. Cái này nếu nuốt xuống, e là thật sự bị ngộ độc thực phẩm.
“Haizzz!”
Anh thở dài một hơi, do dự hết lần này đến lần khác, rồi đặt chiếc bánh pudding sang một bên.
…
Buổi trưa, Tiền Tiền và vài người đồng nghiệp cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa ngon lành, trên đường về văn phòng còn vừa nói vừa cười.
Vừa đi vào đại sảnh của văn phòng, thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ ngồi ở tiền sảnh, đang cúi đầu chơi điện thoại. Tiền Tiền vô tình liếc nhìn một cái, còn cho rằng đây là khách hàng đến tư vấn, đang định đi lên lầu, người phụ nữ kia dường như có thần giao cách cảm, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sững sờ.
“Tiền Tiền?”
“Dì Lâm?”
Người phụ nữ ngồi bên kia không phải ai khác, mà chính là mẹ của Hàn Văn Dật, Lâm Bội Dung.
Những người đồng nghiệp cho rằng đây là người quen của Tiền Tiền, thì để lại cô tự mình lên lầu. Tiền Tiền đi về phía của Lâm Bội Dung.
“Tiền Tiền, cháu ở chỗ này…đi làm?” Lâm Bội Dung có chút kinh ngạc. Tiền Tiền và Hàn Văn Dật không ở cùng nhau, bình thường cũng rất ít nói chuyện, ngay cả việc công ty Hàn Văn Dật thiếu vốn đầu tư, bà cũng là nghe bạn bè ở tổ chức vốn đầu tư mạo hiểm nói thì mới biết được.
“À…” Tiền Tiền có chút lúng túng, “Dạ. Cháu ở đây làm về thiết kế giao diện người dùng (UI).”
“Như vậy à.” Lâm Bội Dung gật gật đầu, nói khách sáo, “Nếu như tiểu Hàn bắt nạt cháu, thì cháu nói với dì Lâm.”
“Dạ… Dì Lâm, dì là đến tìm anh Văn Dật sao?”
“Đúng vậy, dì có chút việc tìm nó nói chuyện. Nó nói nó với bạn đang ăn cơm trưa ở bên ngoài, lập tức về ngay.”
Tiền Tiền liếʍ liếʍ cánh môi. Nán lại ở đây cô có chút cảm thấy không thoải mái: “Cháu đi rót cho dì một cốc đồ uống nhé? Dì muốn uống gì ạ?”
“Không cần phiền phức như thế. Cô bé ở quầy lễ tân của bọn cháu đã đi rót cà phê cho dì rồi.”
“Vậy, dì đã ăn cơm trưa chưa? Cháu đi lấy chút gì đó cho dì ăn?”
“Không cần, dì đã ăn rồi.”
Tiền Tiền đang ngồi bên cạnh Lâm Bội Dung, không biết nên nói cái gì. Lúc này, cô mới chú ý đến trên cánh tay Lâm Bội Dung hình như có một tầng nổi da gà. Máy điều hòa trong văn phòng mở rất thấp, Lâm Bội Dung đang mặc một chiếc váy ngắn duyên dáng, cảm thấy lạnh là điều không thể tránh khỏi.
“Có phải dì cảm thấy lạnh không?” Cô nói, “Cháu đi lấy áo khoác cho dì đắp một chút nhé?”
Lần này Lâm Bội Dung không có từ chối, mà là cười cười với cô: “Thật sự có chút lạnh… Vậy thì cảm ơn cháu rồi.”
Tiền Tiền thở phào một hơi, cô khẩn trương đi lên lầu.
Chưa đầy một lúc sau, Tiền Tiền cầm áo khoác đi xuống, chưa ra khỏi hành lang, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Gần đây, con và Caroline nói chuyện thế nào rồi?”
Tiền Tiền không kìm lòng được mà chân bước chậm lại.
“Không có nói chuyện.” Là giọng nói của Hàn Văn Dật.
“Tại sao không nói chuyện?”
“Không có chủ đề gì để nói được hết.”
“Sao lại không có chủ đề gì để nói được hết? Văn phòng của con không phải đang thiếu vốn đầu tư sao?” Lâm Bội Dung rất ngạc nhiên, “Mẹ của con bé hoàn toàn có khả năng giúp đỡ con giải quyết vấn đề vốn đầu tư.”
Câu nói này khiến cho Tiền Tiền sốc đến mức đôi mắt mở to, bước chân cũng đã dừng lại hoàn toàn. Cô nín thở, cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài.
Giọng điệu của Hàn Văn Dật nghe có vẻ như vô cùng bất lực: “Mẹ cảm thấy, con nên nói loại chuyện gì với cô ta, mới có thể khiến dì Tống đầu tư vốn cho con?”
Tất nhiên, Lâm Bội Dung biết cô bé kia là có ý gì, nhưng bà cảm thấy không sao cả: “Con lại chưa có bạn gái, điều kiện của con bé tốt như vậy, hai đứa thử tìm hiểu không phải rất tốt sao? Cho dù sau này không thành, ít nhất khó khăn trước mắt cũng được giải quyết. Văn phòng này của con mới mở được nửa năm, thì lại suy sụp như thế rồi?”
Hàn Văn Dật trầm mặc một lúc.
Nhịp tim của Tiền Tiền bỗng chốc tăng nhanh. Bây giờ cô muốn lao ra ngoài, không phải để thẳng thắn với Lâm Bội Dung, mà là nói với Hàn Văn Dật đừng nói những lời ngốc nghếch như thế. Nhưng cô chậm rãi bước một bước.
“Mẹ…” Anh nói, “Con có bạn gái rồi.”
Bên ngoài bỗng nhiên rơi vào yên lặng.
Qua vài giây sau, Lâm Bội Dung mới nghi ngờ mà mở miệng: “Con có bạn gái rồi?”
“Dạ.” Hàn Văn Dật nói, “Sau này, con sẽ đưa cô ấy đi gặp ba mẹ.”
Lại qua một lát sau, Hàn Văn Dật lại lần nữa mở miệng: “Mẹ có phải đang rất lạnh không? Chúng ta ra ngoài tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện đi.”
Tiền Tiền đứng ở cửa của hành lang, trên tay đang xách áo khoác, nghe thấy tiếng bước chân từ từ xa dần. Cô lại đứng thêm một lát nữa, thở dài một hơi, lắc lắc đầu, rồi đi lên lầu.
Hàn Văn Dật đưa Lâm Bội Dung đến một quán cà phê ở bên ngoài. Ra khỏi văn phòng, Lâm Bội Dung vẫn có chút chưa chết tâm.
“Cho dù con có bạn gái rồi,” bà nói, “Con cũng có thể liên lạc với Caroline nhiều một chút mà. Con bé cũng rất thích con, các con cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau, con bé cũng có thể giúp được con. Dù rằng con muốn tự mình khởi nghiệp, một mối quan hệ sâu rộng có thể so với mắt nhìn của con, năng lực của con…đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Hàn Văn Dật lắc đầu. Anh tạm thời không bình luận gì thêm nữa, anh chỉ bình luận về Caroline: “Cô ta không giúp được con.”
Ngày hôm đó, cô ta đã kết bạn với anh, anh đã chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương. Anh đã vô cùng dứt khoát nói với Caroline, anh đã có bạn gái rồi, sau đó anh hỏi cô ta, mẹ cô ta đối với văn phòng của anh và ngành tư vấn tâm lý có phải có hứng thú hay không.
Caroline cũng là một cô gái thẳng thắn, cô ta cũng thẳng thắn như vậy mà trả lời: Em chỉ cảm thấy có hứng thú với anh.
Sau đó? Thì không có sau đó nữa.
Cho dù qua biểu cảm Caroline không để ý đến việc anh đã có bạn gái, đối với kiểu con gái cởi mở như thế này mà nói, cô ta không cần bất kỳ lời hứa nào, cũng không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần vui vẻ thì được rồi. Mặc dù, Caroline cũng tỏ ra việc vốn đầu tư cũng có thể thương lượng, nhưng anh không có tiếp tục thương lượng nữa. Từ lúc cô ta bắt đầu nói ra câu nói này “chỉ cảm thấy có hứng thú với anh”, thì con đường này đã kết thúc rồi.
Anh cũng là lần đầu tiên tự mình ra khởi nghiệp, không ai là không thể mắc sai lầm, nhưng mà phải học được cách sửa chữa lỗi sai của mình. Ban đầu anh và Hạ Kiến Linh còn quá trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, gặp được nhà đầu tư sẵn lòng đầu tư cho bọn họ thì bọn họ rất vui mừng mà cho rằng tất cả đều thuận lợi. Thật ra ở thời điểm đó, Mã Thiên Vạn cũng đã đưa ra một số chỗ bất đồng quan điểm với bọn họ. Chỉ có điều là Mã Thiên Vạn bụng dạ thâm sâu, lúc ban đầu cũng không kiên trì, cho rằng thời gian lâu dần ông ta có thể thay đổi được bọn họ. Kết quả càng ầm ĩ càng khó chịu, ầm ĩ đến mức cục diện bây giờ không thể cứu vãn được nữa.
Sau khi chịu đựng tổn thất này, anh sẽ không cố chấp như lần trước nữa. Nếu như anh lấy vốn đầu tư từ hai mẹ con bọn họ, sau đó thì sao? Số tiền này vẫn không đáng tin cậy bằng Mã Thiên Vạn, ít nhất yêu cầu của Mã Thiên Vạn là rõ ràng, nhưng mà Caroline thì sao? Hôm nay cô ta vui vẻ thì cho tiền, ngày mai cô ta không vui có phải chuẩn bị rút vốn hay không? Anh không phải là điều hành một công ty tài chính, anh không có hứng thú với kiểu trò chơi này.
“Con xác nhận bây giờ con đang thiếu tiền,” Hàn Văn Dật nói một cách bình tĩnh, “Nhưng con càng cần một đối tác có cùng chí hướng hơn.”
Lâm Bội Dung vốn còn muốn nói gì đó, bị câu nói này của anh chặn lại, nửa ngày trời không biết nên nói những gì.
Hôm nay bà đến tìm anh, một là hỏi sự phát triển tiếp theo của anh và Caroline, hai là vì gần đây bà nghe thấy Hàn Văn Dật không được thuận lợi lắm, vì vậy đến tìm anh hỏi tình hình cụ thể một chút. Mẹ con hai người ngồi ở quán cà phê một lúc, Hàn Văn Dật đã nói chi tiết về tình hình hiện tại và kế hoạch phát triển của văn phòng cho Lâm Bội Dung biết, sau khi nghe xong Lâm Bội Dung liên tục lắc đầu.
“Với tình hình hiện tại này của con, muốn lôi kéo được nhà đầu tư lớn là vô cùng khó khăn.” Bà nói, “Đặc biệt là nhà đầu tư ban đầu còn muốn rút vốn, thì những nhà đầu tư khác nhất định sẽ rất kiêng dè, lo lắng bọn con có phải là có ẩn tình tồi tệ gì không nói ra được hay không.”
“Con biết.” Hàn Văn Dật nói.
Lâm Bội Dung nhìn dáng vẻ kia của anh, thì biết khuyên nhủ anh chấp nhận thực tế để thay đổi là việc không dễ. Mà những người thuộc chủ nghĩa duy tâm muốn có được thành công vốn dĩ đã không phải là một việc thực tế.
Cuối cùng, bà cười trên nỗi đau của con trai mình: “Bỏ đi, thất bại rồi cũng tốt. Nhiều việc như vậy con làm không được hơn nữa có con đường phía trước, nhất quyết đi mở văn phòng tư vấn tâm lý làm gì, đã lăn lộn hơn nửa năm nay, thì hãy xem đó là một bài học đi.”
Văn phòng vẫn chưa có đóng cửa, bà trước hết đã hạ cho anh một lời phán quyết. Tuy nhiên, Hàn Văn Dật cũng không hề tức giận.
Anh nhìn thẳng vào Lâm Bội Dung, đôi mắt u tối. Biểu cảm của anh là bình tĩnh, thậm chí mang theo chút ôn hòa.
Anh cất giọng nhỏ nhẹ, “Mẹ, không cần miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Nụ cười trên mặt Lâm Bội Dung bỗng chốc đông cứng lại.