Hôm sau là thứ hai, sáng sớm, Hàn Văn Dật và Tiền Tiền lại cùng nhau đi chạy bộ buổi sáng.
Tinh thần của Tiền Tiền có hơi uể oải, tối hôm qua cô đã nghe nói về việc của Lữ Đồng Đồng, cô không được nghỉ ngơi đủ. Vì vậy, chạy chưa được mấy vòng trên sân tập, cô đã không chạy được nữa, mà đi sang bên cạnh để nghỉ ngơi.
Hàn Văn Dật biết trong lòng cô có tâm sự, cũng không thúc giục cô chạy thêm nữa, chỉ ngồi bên cạnh cô trên bãi cỏ để nghỉ ngơi.
Hàn Văn Dật hỏi cô: “Quan hệ của bọn em rất tốt à?”
Tiền Tiền không biết nên trả lời thế nào. Việc của Lữ Đồng Đồng đích thực có tác động rất lớn tới cô, nguyên nhân không phải vì mối quan hệ giữa cô và Lữ Đồng Đồng tốt như thế nào, mà ở chỗ… cô có thể đồng cảm sâu sắc với cô ấy.
Cô do dự muốn nhờ Hàn Văn Dật giúp đỡ làm một chút việc gì đó, nhưng lại nhớ ra Hàn Văn Dật đã từng nói qua với cô, nếu như muốn từ trong tư vấn tâm lý để có được lợi ích, thân chủ cần tự giác tự nguyện xin sự giúp đỡ, bị ép buộc hoặc bị lừa dối đều rất khó đạt được hiệu quả…
Cô khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Một lúc sau, cô lắc lắc đầu đứng dậy, nói: “Đi thôi! Đi về ăn sáng nào!”
Hàn Văn Dật phủi phủi cỏ trên người xuống, theo sau cô đi về.
…
Ăn sáng xong, đưa mắt nhìn thời gian cũng gần tới, Hàn Văn Dật gửi tin nhắn cho Tiền Tiền, bảo Tiền Tiền cùng nhau đi làm.
Chưa được một lát, tin nhắn trả lời của Tiền Tiền đã gửi tới.
Tiền Tiền không có tiền: “Em đã rời khỏi nhà rồi, cũng đang ở trên tàu điện ngầm!”
Ngay sau đó, cô đã gửi qua một bức ảnh, chính là chụp cảnh trong khoang tàu điện ngầm.
Hàn Văn Dật ngạc nhiên. Anh đã chuyển về rồi, vốn nghĩ rằng cùng nhau đi làm và tan làm là điều không cần nói nhiều, rất không ngờ được là, Tiền Tiền vậy mà bỏ anh lại một mình đi trước.
Không thể làm gì khác hơn, anh chỉ có thể tự mình lái xe đi làm.
Tiền Tiền đến văn phòng, trong văn phòng đã có không ít đồng nghiệp đến.
Bọn họ, mỗi một người đều đang nhìn chằm chằm vào máy tính với khuôn mặt căm tức và thù hận, những ngón tay gõ lạch cạch lạch cạch trên bàn phím, giống như có thù hằn với bàn phím vậy.
Tiền Tiền ngồi xuống chỗ của mình mà không hiểu gì cả, hỏi Tiêu Bát: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Bát nói với gương mặt khó chịu: “Sếp của chúng ta bị vận đen ám rồi!”
“Hả?”
Tiêu Bát đưa màn hình máy tính qua cho cô xem.
Chương trình của Hàn Văn Dật đã phát sóng hai ba tập rồi, bởi vì tập trước anh đã nhận được sự chú ý rất lớn, cho nên chương trình bắt đầu phát sóng, mức độ bàn luận cũng vô cùng cao. Dù có nhiều fan hâm mộ, thì anti fan cũng nhiều, rất nhiều người đã nhìn chằm chằm vào từng lời nói từng cử chỉ của anh, chỉ chờ để nhìn thấy anh xảy ra sai sót. Anh không xảy ra sai sót, cũng có người cưỡng ép đè đầu anh, muốn anh sai.
Có một tài khoản Marketing, ở tập thứ nhất trong chương trình của anh đã cắt bỏ một vài đoạn phụ đề ra, cưỡng ép bóp méo lời nói của anh.
Lời nói của Hàn Văn Dật bị anh ta cắt ra, nói thế này——
“Gần đây, tôi lên mạng, thường có thể nhìn thấy câu này ‘tam quan lệch lạc’. Giống như tam quan lệch lạc đã khiến cho một cặp tình nhân chia tay, bạn bè tranh cãi ầm ĩ, cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự rạn nứt giữa cha mẹ và con cái.”
“Nhưng có lúc bạn đang nghĩ, rốt cuộc tam quan là gì? Trên thế giới này, thật sự có tam quan lệch lạc như thế sao? Có phải chúng ta đã dùng một cái cơ quá đơn giản? Để trốn tránh việc chúng ta không đủ khả năng giải quyết những mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa các cá nhân hay sao?”
Hàn Văn Dật nói ra những điều này, chẳng qua là chỉ ra một hiện tượng trong xã hội. Anh đã thấy qua rất nhiều, ví dụ như để bóp kem đánh răng, rốt cuộc nên bóp từ ở giữa hay bóp từ đầu lại tranh cãi tới mức trở thành kẻ thù, giống như tất cả những mâu thuẫn giữa con người với nhau, cho dù lớn hay nhỏ đều có thể dùng một câu “tam quan lệch lạc” để đúc kết lại. Mà sự hiểu biết giữa người với người là chủ đề trò chuyện ở tập sau trong chương trình này của anh, phía sau rõ ràng còn nói một vài cách giải quyết mâu thuẫn thông minh, sáng suốt hơn, nhưng hoàn toàn bị tài khoản Marketing kia không thèm đếm xỉa tới.
Tài khoản Marketing kia nói: “Nghiên cứu sinh đẹp trai nhất Harvard gì chứ? Cả ngày chỉ biết tạo drama. Xem xong hai tập trong chương trình của anh ta, hoặc chính là súp gà cho tâm hồn, hoặc giá trị quan bị bóp méo tới kinh khủng. Tam quan lệch lạc hay không phân biệt được, giữ nó cho năm mới à? Chỉ biết đủ kiểu khuyên nhủ người khác nén giận, quả là một thẳng nam ung thư* chỉ biết đi bộ! Anh thích chịu thì anh chịu, trái lại tôi thì không chịu được!”
(*)Thuật ngữ "thẳng nam ung thư" xuất phát từ sự khinh thường hay giễu cợt của cư dân mạng đối với những người sống trong thế giới quan, giá trị, thẩm mỹ của riêng mình và luôn tỏ ra không thích, bất mãn với người khác, hơi trượng phu.
Tiền Tiền khi nhìn thấy tài khoản Weibo này cũng rất tức cười.
Người này hoặc là căn bản không hiểu Hàn Văn Dật đang nói những gì, hoặc là ước chừng hiểu mà giả vờ mơ hồ, thâm hiểm khó lường. Rõ ràng, Hàn Văn Dật muốn nói là kỹ năng giao tiếp cá nhân có thể cải thiện được, hơn nữa, khán giả mục tiêu của chương trình hầu như phù hợp với nam, nữ, già, trẻ. Sao người này lại có thể gắn cho anh một cái mác thẳng nam ung thư chứ? Rõ ràng là muốn giương cao ngọn cờ trên con đường chính trị, chiêu dụ đồng đội cho bản thân, chiếm lấy nền tảng đạo đức cao.
Theo lý mà nói, cái loại cắt ghép gây hiểu lầm này, nếu người có chút năng lực phán đoán thì sẽ không bị mắc lừa, nhưng điều mà Tiền Tiền không ngờ được là, lại có nhiều người đi hùa theo việc này.
“Hehe, cảm ơn chủ thớt đã giúp tôi tránh sấm sét. Ban đầu khi quảng bá chương trình này, tôi đã biết nhất định là một chương trình súp gà có độc, tôi không xem quả nhiên là đúng đắn.”
“Chương trình này vẫn chưa kịp xem. Ban đầu còn rất mong chờ, không ngờ rằng chàng trai này trông rất đẹp trai, nhưng là một thẳng nam ung thư. Thật khiến tôi thất vọng mà!”
“Phủ sóng khắp nơi. Nhìn vào sự nổi tiếng trên trang chủ, sau này tôi lên trang chủ nhìn xem ai hâm mộ Hàn Văn Dật, lập tức tương tác không cần giải thích!”
“Người ta yêu chia tay thì chia tay, yêu tan vỡ thì tan vỡ, tới lượt anh khua tay múa chân sao? Cho rằng mình là ông trời à? Thực sự có bệnh mà.”
Tất nhiên, cũng không phải mọi người đều mù quáng hết, vẫn còn một số bình luận nói đỡ cho Hàn Văn Dật.
“Chết tiệt, rốt cuộc ai là ông trời? Mấy người chưa xem chương trình được tài khoản Marketing bắt nhịp một cái liền bắt đầu ngu ngốc dồn ép, có phải nên xem chương trình xong rồi vào thảo luận lại được không?”
“Tôi cũng phục rồi, câu nói nào của Dật Dật không đúng? Đừng có não tàn như vậy, được chứ?”
Có thể do Weibo này được đăng bởi tài khoản Marketing, nên hầu hết những người đăng trong bình luận này là người hâm mộ của chính tài khoản Marketing, mà đội quân người hâm mộ của Hàn Văn Dật không thể có mặt ở chiến trường này, hoặc có thể tài khoản Marketing này đang xóa bình luận và kiểm soát ở đây. Vì vậy, mặc dù có người lên tiếng cho Hàn Văn Dật, nhưng thế lực đăng những bình luận đó hiện ra vô cùng ít ỏi, khó mà ngăn cản được đội quân anti fan.
Những đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy đã cực kỳ tức giận, liền xắn tay áo lên ra chiến trường giúp đỡ.
Tiền Tiền cũng rất nhanh đã tham gia vào trong chiến cuộc.
Việt Minh Vũ đứng dậy đi rót nước, lúc đi qua sau lưng Tiền Tiền và Tiêu Bátt, nhìn thấy hai người bọn họ liên tục sao chép và dán toàn bộ nội dung bài phát biểu trong chương trình của Hàn Văn Dật, gửi cho những cư dân mạng có vẻ như vẫn còn tỉnh táo kia, nhưng chẳng qua là bị tài khoản Marketing đẩy đi vì lạc nhịp.
Việt Minh Vũ dừng bước, đứng sau lưng bọn họ, cau mày nhìn bọn họ làm những thao tác vụng về này.
Tiêu Bátt cảm giác có người đang đứng sau lưng mình, quay đầu một cái, nhìn thấy Việt Minh Vũ, trước mắt sáng lên: “Tiểu Minh, nếu như để anh viết một chương trình nhỏ có thể nhanh chóng trả lời tất cả mọi người, vậy có rắc rối không?”
Đừng nói là viết chương trình, Việt Minh Vũ rất coi thường đối với loại hành vi đi tìm người giải thích này.
Từ khe hở giữa hai hàm răng, anh ta lạnh lùng vứt lại bốn từ: “Công việc vô ích.” Sau đó, anh ta cầm cốc nước đi về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Bátt liền tức tới mức xì khói: “Hứ, không giúp thì không giúp, còn dội cho một gáo nước lạnh gì hả!”
Tiền Tiền cũng từ trong màn hình ngẩng đầu lên. Cô nhìn Việt Minh Vũ, hỏi: “Tại sao anh lại nói vô ích chứ?”
Việt Minh Vũ hơi sửng sốt. Tiêu Bátt oán trách anh ấy, anh ấy không ngạc nhiên, thế mà, ngay cả Tiền Tiền cũng tham gia vào, có chút bất ngờ đối với anh ấy. Hơn nữa, Tiền Tiền có thể trả lời từng cái bình luận của cư dân mạng, việc này cũng khiến cho anh ấy cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh ấy không hiểu. Tại sao phải đi giải thích với những người hiểu sai? Hà cớ gì? Tội tình gì? Có tác dụng gì sao?
Tiền Tiền thở dài một hơi.
Nếu đặt vào trước đây, quả thực cô có thể sẽ không làm một việc như thế này. Tài khoản Marketing lần này không giống với Hoa Si Bổn Si lần trước, mặc dù, đã cố tình cắt ghép lời nói của Hàn Văn Dật, nhưng ít nhất không có vi phạm quy định của pháp luật. Người ta muốn nói thế nào là quyền tự do của họ. Hơn nữa, có nhiều người chỉ nghe từ một phía liền dùng mông của mình quyết định quan điểm, rất khó thuyết phục bằng lời nói. Việt Minh Vũ nói đây là công việc vô ích, theo một vài loại mức độ trên đây mà nói, cũng chẳng hề sai…
Tuy nhiên, sự việc xảy ra hai ngày nay, lại khiến cho Tiền Tiền đã thay đổi cách suy nghĩ của mình. Cô không ngại rắc rối mà đi giải thích với từng người một, cho dù những hành vi này là phí công mà hiệu quả lại thấp, nhưng mà ——cô chính là có chết cũng phải giải thích! Cô chính là có chết cũng phải biểu đạt!
Cho dù không thể ngăn cản người khác nói gì, cho dù không có cách nào thuyết phục người khác thay đổi quan điểm…
“Tôi không cảm thấy cách này vô ích.” Ánh mắt của Tiền Tiền nhìn vào màn hình máy tính, “Ít nhất, chúng ta có thể để nhiều người nhìn thấy, vẫn còn nhiều bất đồng quan điểm. Trước đó, có người còn không phân biệt được đúng sai đã lựa chọn quan điểm, lời nói của chúng ta có thể cung cấp cho bọn họ tài liệu tham khảo thêm.”
Nếu như một ngày đó, Lữ Đồng Đồng bị lôi ra, bị một nhóm cư dân mạng vùng lên công kích, có thể có nhiều người đứng ra nói rằng cô ấy tốt như thế nào, cho cô ấy sự động viên và an ủi nhiều hơn, không phải giọng điệu xoi mói và chế giễu cô ấy sẽ ít hơn một chút sao? Có phải câu chuyện sẽ phát triển theo hướng khác đi hay không?
Tiền Tiền không biết. Cô chỉ có thể không ngại rắc rối mà tiếp tục trả lời những cư dân mạng kia. Mặc kệ có hiệu quả hay không, thì ít nhất việc này sẽ làm cho lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Việt Minh Vũ ngơ ngác nhìn Tiền Tiền. Một lúc sau, anh ấy cúi đầu xuống, không nói thêm lời nào nữa.
Chớp mắt đã tới lúc tan ca.
Tiền Tiền đang vẽ tranh, thì bất thình lình trong ứng dụng trò chuyện nội bộ của công ty hiện lên một tin nhắn mới. Cô mở ra xem, là của Hàn Văn Dật gửi tới.
Hàn Văn Dật: “Khi nào thì em xong việc?”
Tiền Tiền trả lời: “Em phải tăng ca một lát, anh không cần đợi em, anh về trước đi nha.”
Hàn Văn Dật: “Anh đợi em.”
Tiền Tiền: “Thật sự không cần mà, hơn nữa sau khi tan ca, em còn phải đi gặp bạn. Anh xong việc thì cứ về trước đi nhé.”
Trong văn phòng, Hàn Văn Dật ngồi trên ghế làm việc, nhìn màn hình máy tính, hơi nhíu mày.
Sau khi anh chuyển về tòa nhà gia đình T vào cuối tuần, phản ứng của Tiền Tiền có chút kỳ lạ. Kỳ lạ nhất chính là, cô im bặt không hề nói về việc anh đột ngột chuyển về này, giống như đây là một việc bình thường, cũng tiếp tục chung sống bình thường với anh. Anh thử thăm dò nguyên do chuyện này, đưa ra các chủ đề khác nhau, tuy nhiên khi chơi Thái cực quyền lại bị Tiền Tiền đánh bại. Tiếp đó sáng hôm nay, vậy mà, Tiền Tiền không nói một lời bỏ anh lại, một mình đi làm trước…
Chưa được bao lâu, trong hộp thoại lại hiện lên một tin nhắn mới.
Tiền Tiền: “Anh, sau này anh đừng đưa đón em nữa.”
Hàn Văn Dật đang muốn hỏi cô tại sao, thì Tiền Tiền đã tự mình gửi lý do đến.
Tiền Tiền: “Để đồng nghiệp nhìn thấy lại đồn đại không tốt đâu.”
Tiền Tiền: “Cho dù chúng ta có mối quan hệ thân thiết, nhưng cũng không thể làm quá phô trương như vậy được. Đối xử không công bằng có thể ảnh hưởng tới sự đoàn kết của nhân viên, lại càng ảnh hưởng tới không khí trong văn phòng. Vì một môi trường làm việc tốt, vì sức khỏe và tinh thần của đồng nghiệp, chúng ta lấy mình làm gương, xung phong đi đầu ha.”
Hàn Văn Dật: “…”
Lại thế rồi, lại dùng cách nói chêm chọc cười để tạo khoảng cách với anh mà.
Anh cười sặc, lạch cạch lạch cạch gõ xuống một dòng chữ: “Là tinh thần và sức khỏe của sếp càng quan trọng hơn, còn có tinh thần và sức khỏe của đồng nghiệp càng quan trọng hơn?”
Tuy nhiên, sau khi gõ xong anh lưỡng lự một lát, rồi lại xóa đi hết, không có gửi đi. Anh thật sự có chút phiền não vì anh chỉ là tự mình học tâm lý học, mà không phải là phù thủy, nếu không thì anh đã xem xét kỹ lưỡng bên trong cái đầu kia của Tiền Tiền rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Nhưng anh không dám làm ra những hành động hấp tấp. Tiền Tiền vừa mới bắt đầu tiếp nhận tư vấn tâm lý, hay là anh tìm nhà tư vấn giúp đỡ. Vạn nhất có gì đó không ổn, kích động đến cô, nếu trạng thái tâm lý của cô chuyển biến xấu thì phải làm thế nào?
Hàn Văn Dật bực bội dậm chân xoay một vòng trong văn phòng, ngước lên trời thở dài.
Trên thế giới này, phân tích toán học không phải là việc khó khăn nhất, cũng không phải là vật lý lượng tử, mà là làm thế nào để theo đuổi một cô gái mà trong lòng mình đã ngưỡng mộ. Tại sao trong lớp học không có tiết học nào dạy người ta theo đuổi con gái vậy?
…Cũng may mắn là không có. Nếu không anh đã trượt môn và phải học lại có thể là nhiều hơn một lần.
…
Tiền Tiền tăng ca đến bảy tám giờ mới tan ca. Sau khi tan ca, cô không có lập tức trở về nhà, mà là đi đến bệnh viện một chuyến.
Bệnh viện của đại học T nằm ở cổng trường, đây là một trong ba bệnh viện hàng đầu, bình thường sinh viên bị bệnh đều sẽ tới đây thăm khám. Tiền Tiền vào bệnh viện, dựa theo thông tin Liễu Hiến cung cấp, tìm đến khoa điều trị nội trú.
“Xin chào.” Tiền Tiền tìm thấy y tá đang trực tại bàn tư vấn của khoa, “Bạn của tôi đang nằm viện, tôi có thể đi vào thăm cô ấy không?”
“Bạn của cô tên gì?” Y tá hỏi.
“Lữ Đồng Đồng.”
Y tá lật lật tờ giấy trên tay, lắc đầu từ chối: “Thật xin lỗi, bệnh nhân này đã từ chối tất cả mọi người đến thăm.”
Tiền Tiền: “…”
Hôm qua cô nghe Liễu Hiến nói, nửa đêm Lữ Đồng Đồng đã từ lầu năm nhảy xuống. May mà dưới lầu của phòng ngủ có rất nhiều cây cối, lúc cô ấy rơi xuống đã bị vướng vào một nhánh cây, không ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ có điều bị gãy chân. Bây giờ đang ở trong bệnh viện.
Cô hiểu tâm trạng không muốn gặp người khác của Lữ Đồng Đồng, nhưng mà cô có lời thật sự muốn nói với Lữ Đồng Đồng.
“Chị ơi, chị có thể nào giúp tôi đi hỏi cô ấy một chút được không?” Tiền Tiền thỉnh cầu, “Chị chỉ cần nói với cô ấy, tôi là Tiền Tiền, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”
Cô y tá bất đắc dĩ từ chối: “Bây giờ, cảm xúc của bệnh nhân không được ổn định lắm, cô ấy nói không muốn gặp bất kỳ ai. Ai cũng không gặp, thật sự không được đâu.”
Tiền Tiền vô cùng bất lực.
Thực ra, vốn dĩ hành động tìm đến cửa này của cô đã có chút liều lĩnh. Dù sao cô và Lữ Đồng Đồng cũng không phải là thân thiết lắm, tình cờ gặp nhau, chỉ nói chuyện qua một vài lần mà thôi. Nếu như bây giờ người đang nằm trong bệnh viện là cô, y tá nói với cô có người tên Lữ Đồng Đồng tìm đến cửa thăm cô, cô tám phần cảm thấy người này có phải là rảnh rỗi mà cuống cuồng hay không? Hay hiếu kỳ tới xem. Việc này chỗ nào tới lượt cô ấy đến nhọc lòng?
Nhưng hôm đó Hàn Văn Dật nói “Linh hồn gian ác thì ít, linh hồn lạc lối thì rất nhiều” Câu nói này đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô. Rất có thể, cô muốn làm chút gì đó cho Lữ Đồng Đồng.
Thế nên, cô vẫn còn mặt dày tìm tới cửa.
Liền bị người ta từ chối ngay ngoài cửa, cô đắn đo suy nghĩ, linh cảm sáng lên, từ trong túi lấy ra một cây bút: “Chị ơi, ở đây chị có giấy trắng không?”
Cô y tá ngơ ngác, mặc dù không biết rõ cô muốn làm gì, vẫn tìm một tờ giấy trắng đưa cho cô.
Tiền Tiền lập tức nằm bò trên bàn tư vấn vẽ. Cô học vẽ từ tiểu học, tay rất nhanh, với một vài nét vẽ đã phác họa ra một người nam sinh phiên bản truyện tranh. Để thể hiện ra, cô vẽ là một người siêu cấp đẹp trai, cô đã vẽ thêm sau lưng người đó vài đạo quang và nhiều ngôi sao. Sau đó, cô lại vẽ thêm một cô gái đang cười híp mắt ở một góc của tờ giấy, đại diện cho chính cô.
Sau khi vẽ xong, cô cắn bút suy nghĩ một lát, lát sau lại viết thêm mấy chữ lên tờ giấy. Sau cùng, cô viết vài dòng chữ, để lại cách liên hệ của mình.
Cô gấp tờ giấy lại, đưa cho y tá: “Chị ơi, chị có thể đưa tờ giấy này cho Lữ Đồng Đồng được không?”
Cô y tá đã ở bên cạnh quan sát từ lúc cô bắt đầu vẽ. Cô ấy bị cảm hóa bởi bức tranh đáng yêu của Tiền Tiền, khẽ cười rồi nhận lấy tờ giấy, gật đầu: “Được chứ.”
“Cảm ơn chị nhé~” Hai tay của Tiền Tiền cầm lấy tờ giấy đưa cho y tá, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
…
Buổi tối, Tiền Tiền về đến nhà, đang lầm lũi đi lên cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn sửng sốt.
Tiền Tiền vội vàng chào hỏi: “Chú Hàn.”
“Tiền Tiền à.” Hàn Ái Quốc dừng lại ở trước mặt Tiền Tiền.
Ngày hè tới, Hàn Ái Quốc vẫn như cũ mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu cùng quần tây, bộ râu được cạo rất sạch sẽ, khóa kim loại của thắt lưng khiêm tốn mà sang trọng, nhìn thôi đã biết thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội. Tiền Tiền nhìn ông, không nhịn được nghĩ tới vị giáo sư Tiền của nhà mình. Chỉ cần không lên lớp, giáo sư Tiền luôn mặc một chiếc áo cũ bị thủng vài lỗ chạy khắp nơi, hàm râu thường nhiều ngày không cạo, còn muốn dùng bộ râu gai góc dí vào mặt cô, gần như gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bị cọ xát tới thô ráp.
“Đã lâu không gặp, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Ái Quốc quan sát tổng thể Tiền Tiền.
“Chú Hàn, năm nay cháu đã tốt nghiệp đại học rồi ạ.”
Hàn Ái Quốc gật gật đầu: “Ồ, tốt nghiệp rồi à… đã tìm được việc làm chưa?”
Tiền Tiền có hơi giật mình. Nghĩ tới Hàn Văn Dật vẫn chưa nói với ba mẹ anh việc cô đang làm ở văn phòng của anh.
“Tìm được rồi ạ.”
May là Hàn Ái Quốc không hỏi cụ thể tình hình công việc của cô. Ông chuyển sang chủ đề khác: “Cũng lớn thế rồi, cháu đã có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Giới trẻ bây giờ luôn bận rộn công việc, không có thời gian tìm đối tượng.” Hàn Ái Quốc rất nhiệt tình, “Thích người thế nào, nói với chú Hàn, chú quen rất nhiều chàng trai trẻ lại đẹp trai trong ngân hàng đầu tư, hôm khác giới thiệu cho cháu.”
Tiền Tiền cười tít mắt rồi cảm ơn: “Dạ, vậy cháu cảm ơn chú Hàn trước.”
Hôm nay, Hàn Ái Quốc có tiết ở trường học, nghe nói con trai đã chuyển về rồi, sau khi lên lớp xong sẽ trở về thăm. Ông ấy thuận tiện hỏi han Tiền Tiền vài câu rồi rời đi.
Tiền Tiền chào tạm biệt với ông ấy đầy ngọt ngào: “Tạm biệt chú Hàn!”
“Tạm biệt.” Giáo sư Hàn xuống lầu rồi đi khỏi.
Tiền Tiền nhìn theo bóng lưng của ông ấy rời đi, bản thân đứng ở hành lang không động đậy, không lâu sau, đèn cảm ứng bằng âm thanh trong hành lang đã tắt.
Trong bóng tối, bỗng nhiên cô nhớ lại chuyện của mấy năm trước.
Giống như lúc cô vẫn còn học trung học, có một ngày Tiền Mỹ Văn đang ở trong phòng khách xem tivi, đột nhiên bà kêu Tiền Vi Dân qua, để mọi người xem một chiếc vòng cổ ngọc trai đang được giới thiệu trên kênh mua sắm.
“Hai người nói xem chiếc vòng cổ này đẹp không?”
Khi đó, Tiền Tiền vẫn chưa thể đánh giá được loại trang sức có khí chất trưởng thành này, chậc chậc lắc đầu. Tiền Vi Dân cũng không đánh giá cao những thứ này, hỏi vặn lại: “Món đồ màu trắng nhợt nhạt tầm thường này, đẹp ở chỗ nào?”
“Mấy người thì hiểu cái gì?” Mặc dù bị chồng và con gái dội cho một gáo nước lạnh, Tiền Mỹ Văn rất kiên trì, “Tôi chính là cảm thấy nó đẹp! Lâm Bội Dung nhà bên cạnh có vài chiếc vòng cổ ngọc trai, tôi thấy bà ấy trong một tuần đã thay ba chiếc!”
“Sao bà lại luôn so sánh với những người bên cạnh thế?” Giáo sư Tiền xem thường bà, “Người ta có bằng lòng so sánh với chúng ta không? Bà nói xem nếu như bà thực sự mua chiếc vòng cổ này, kết quả đeo được mười ngày nửa tháng, người ta có phát hiện ra được bà đã mua một chiếc vòng cổ mới không, có phải là trong lòng bà càng hoảng loạn hơn không?”
“Đúng thế!” Tiền Tiền nghe thấy ba từ nhà bên cạnh thì đau đầu, lên tiếng ủng hộ ba mình, “Mẹ, chúng ta tự mình sống vui vẻ thì được rồi, mẹ ganh tị với người khác có ý nghĩa gì đâu chứ?”
Tiền Mỹ Văn bị hai cha con họ liên thủ tấn công, bà tức giận đánh chồng mình một cái, rồi đuổi con gái đi: “Đi đi đi, hai người đều rộng lượng, còn tôi thì nhỏ nhen, lại còn đố kị nữa được chưa! Tôi làm biếng nói chuyện với hai người!”
Tiền Tiền lắc lắc đầu liền đi về phòng.
Kết quả, Tiền Mỹ Văn vẫn còn giận dỗi mà mua chiếc vòng cổ kia.
Mấy ngày sau, Tiền Tiền đến nhà Hàn Văn Dật để làm bài tập. Ba mẹ Hàn Văn Dật đều không có ở nhà.
Sau khi học từ mới một lát, Tiền Tiền học không vào nữa. Hàn Văn Dật ở đối diện cô làm bài tập, ý là không muốn nói chuyện với cô.
Tiền Tiền nói: “Anh, em có thể đi tới phòng anh đọc sách một lát được không?”
Hàn Văn Dật gật gật đầu.
Tiền Tiền liền chạy vào trong phòng của Hàn Văn Dật. Hàn Văn Dật có một bộ sưu tập rất nhiều sách lộn xộn, từ kiệt tác văn học tới tài liệu phổ cập, cũng có một số sách về nghệ thuật, Tiền Tiền rút ngẫu nhiên một quyển sách ra đọc.
Không lâu sau. Cô nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến. Là ba mẹ của Hàn Văn Dật trở về.
Cô vội vàng để sách xuống, chuẩn bị đi ra chào hỏi. Tuy nhiên, hai vợ chồng nhà họ Hàn còn chưa đi vào cửa thì đã trò chuyện ở lối vào.
“Tiền Mỹ Văn đeo một chuỗi ngọc trai mới.” Giọng điệu của Lâm Bội Dung nhẹ nhàng, “Không biết là mua ở đâu, chất lượng quá kém.”
Tiền Tiền đang muốn bước ra khỏi cửa thì chân cứng đờ lại giữa không trung.
“Haha!” Hàn Ái Quốc giống như đang nghe được một câu chuyện cười, giọng điệu rất không thể tưởng tượng nổi, “Bà so sánh với bà ấy? Bà không có vấn đề gì đó chứ?”
“Ai so sánh với bà ấy?” Lâm Bội Dung có hơi bực bội lạnh nhạt nói, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà.”
Hai câu đối thoại đơn giản, đã khiến cho đầu óc của Tiền Tiền trở thành một mảng trống rỗng.
Cô hoàn toàn không thể nhớ lại được chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó. Dường như là tiếng Hàn Văn Dật đã hét vào ba mẹ mình kêu họ đừng nói nữa. Cô cũng không nhớ, liệu ngày hôm đó Hàn Ái Quốc và Lâm Bội Dung có phát hiện ra sự tồn tại của cô hay không, cô đợi một mạch ở trong phòng không có ra ngoài, Hàn Ái Quốc và Lâm Bội Dung trở về lấy đồ rồi lại đi, sau đó cô cũng đi về.
Sự việc này, cô cũng không nhắc qua với ai, kể cả sau này, cũng không có thảo luận với Hàn Văn Dật chuyện này.
Thế nhưng, hai câu trò chuyện đơn giản như vậy của đôi vợ chồng nhà họ Hàn, vào mùa hè năm ấy, đã khiến cô chợt hiểu ra rất nhiều việc.
Việc thứ nhất, hóa ra nhà họ Hàn cũng sẽ so sánh với những người khác. Mà khi hai bà mẹ so sánh, câu trả lời của hai người ba cũng giống nhau đều kêu vợ mình đừng làm những so sánh không cần thiết. Chỉ có điều, lúc ba Tiền nói câu nói này, là kiểu tự chế giễu của a Q*; lúc ba Hàn nói câu nói này, là sự khinh thường chân thực.
(*) a Q: Nhân vật chính trong tiểu thuyết ‘a Q chính truyện’ của Lỗ Tấn, điển hình cho phép “thắng lợi tinh thần” - khi bị hạ nhục, đánh đập, lại không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.
Việc thứ hai, cô bắt đầu hiểu được cảm nhận của ba mẹ mình.
Lâm Bội Dung và Hàn Ái Quốc cũng không hề nói lời nào quá đáng, bọn họ cũng không có chê bai hạ thấp nhà họ Tiền, chỉ có điều sự xúc phạm duy nhất là chiếc vòng cổ ngọc trai mà Tiền Mỹ Văn đã mua từ kênh mua sắm trên tivi. Nhưng khi cô nghe thấy từ “haha” tràn đầy sự thượng đẳng của Hàn Văn Dật, khi câu đó còn mang theo sự khinh miệt “Bà so sánh với bà ấy? Bà không có vấn đề gì đó chứ?”, sự rộng lượng của cô bỗng chốc sụp đổ, a Q trong lòng cô đột nhiên bị bóp chết.
Khoảnh khắc đó, cô bắt đầu điên cuồng ganh tị.
Cô muốn trở thành người giàu nhất trên thế giới này, cô muốn mua cho mẹ mình một trăm, một ngàn chiếc vòng cổ ngọc trai, Lâm Bội Ngọc trong một tuần đổi ba chiếc, cô muốn để cho mẹ mình một ngày có thể đổi ba chiếc; cô muốn quăng chiếc xe cũ kĩ của ba mình xuống mương nước, Hàn Ái Quốc có thể lái chiếc xe đẳng cấp của mình ra vào sân một cách vẻ vang, cô muốn mua cho ba mình một chiếc xe mui trần sang trọng, để ông lái xe đưa gia đình dạo mười vòng ở đại học T.
Cô biết hai vợ chồng nhà họ Hàn có lẽ không có ý xấu. Chẳng qua là, bọn họ không muốn che giấu sự giàu có của gia đình họ mà thôi.
Cô biết không có ai sai cả, người sai duy nhất là chính cô. Là bản thân cô chưa đủ tốt, có thể vì cô làm việc quá ít.
Cô đều biết.
Tiền Tiền ngẩn người trong bóng tối rất lâu, đến khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, khiến cho đèn cảm ứng bằng âm thanh trong hành lang sáng lên lần nữa. Cô lấy điện thoại ra, là Hàn Văn Dật gửi tin nhắn cho cô.
Kim Khả Lạp nhà người ta: “Em về đến nhà chưa?”
Tiền Tiền hít sâu một hơi, xoa xoa mặt, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Tiền Tiền không có tiền: “Đang lên lầu nha.”
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, hai ba bước chạy như bay lên lầu.