Xe vừa ngoặt lên đường núi thì đột nhiên giảm tốc độ, tài xế ngồi ghế trước ngập ngừng nói: "Tiểu thư, đó là bạn của cô phải không?”
Đàm Dư từ trên điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe máy phía sau đã đuổi tới bên cạnh cửa sổ xe, thiếu niên lạnh lùng nhìn sang một bên: "Xuống xe."
Đối phó với Phó Thiên tinh lực dồi dào cả một ngày, Đàm Dư mệt mỏi, thở dài nói: "Dừng xe lại, chú về trước đi."
Tài xế lái xe bỏ đi theo lệnh của cô, Đàm Dư đi về phía thiếu niên bên đường. Cho dù hứng thú với hắn đã sớm biến mất nhưng cô vẫn không khỏi cảm thán trước sự ưu ái trời ban của hắn khi nhìn đôi chân dài chống trên mặt đất kia.
Nhìn thấy đôi chân dài này, nghĩ đến sức mạnh và sự bền bỉ của chúng, tâm trí cô không thể kiềm chế trôi đi nơi khác, tất nhiên vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Thiếu niên đối diện rất bình tĩnh cau mày, lạnh giọng gọi tên cô: "Đàm Dư!”
Đàm Dư ngước mắt nhìn lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhớ tới vầng trán đẫm mồ hôi và hơi thở trầm thấp phả vào tai cô.
Nam nhan hoạ thủy!
Cổ họng khô khốc, Đàm Dư quay mặt đi. Động thái nhỏ xíu này dường như đã khiến chàng trai hoàn toàn tức giận, hắn bước xuống xe, sải bước về phía Đàm Dư cách hắn ba mét.
"Anh..." Đàm Dư giống như có một thanh thép quấn quanh eo, cô còn chưa kịp kêu đau đã bị người này cúi xuống đoạt đi âm thanh.
Hơi thở của hắn càng lúc càng lạnh hơn trong đêm thu, cái ôm cứng rắn cùng cánh tay không ngừng vùng vẫy của cô khiến lượng oxy trong ngực cô tiêu hao nhanh hơn, cô cảm thấy chóng mặt.
Khi đầu lưỡi tê dại được thả ra, hai chân Đàm Dư có chút đứng không vững. Hít thở không khí trong lành, cô tát vào mặt chàng trai trẻ: "Trầm Dận, chúng ta chia tay rồi."
Trầm Dận không tránh không né nhận lấy cái tát của cô, ánh mắt lạnh như sao không hề dao động: “Nghỉ ngơi tốt rồi phải không? Vậy chúng ta tiếp tục.”
Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ, dễ dàng chế trụ Đàm Dư cao 1,64 mét. Đàm Dư bị hắn tra tấn mấy lần đến cạn kiệt dưỡng khí, cuối cùng không còn sức lực để tát hắn, cô mềm oặt, bị vây khốn trước xe, nhanh như chớp đi xuống núi.
Khi cô khôi phục được một chút, đang định giãy giụa thì Trầm Dận đằng sau đã cắn vào gáy cô, chiếc xe rẽ thành hình chữ S trên đường khiến Đàm Dư sợ đến mức không dám cử động nữa.
Trầm Dận liếʍ liếʍ dấu răng nhàn nhạt sau gáy cô, cười nhẹ.
Đàm Dư được đưa đến căn hộ của Trầm Dận. Hắn đã sống một mình từ khi còn học trung học, cô đã đến thăm căn hộ này một lần khi họ còn ở bên nhau. Đó cũng là lúc Đàm Dư thấy Trầm Dận bình thường lạnh như băng nhưng khi động tình lại có nguồn năng lượng tưởng chừng như vô tận.
Khi Trầm Dận ôm ngang cô lên, ký ức đêm đó cũng thức tỉnh, cô cau mày, toàn thân cứng đờ.
"Biết sợ rồi?” Thang máy tiếp tục đi lên, Trầm Dận mượn ánh sáng trong thang máy cẩn thận quan sát dung mạo của Đàm Dư sau ba tháng xa cách.
Cô dường như đã nảy nở hơn một chút, nhưng trong mắt hắn, cô vẫn là Khổng Tước nhỏ, gan to bằng trời, chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
"Trầm Dận, anh đưa tôi về được không?" Đàm Dư không cảm thấy không nên xuống xe, dù sao cô cũng hiểu sâu sắc sự điên cuồng của người đàn ông trước mặt, biết rõ hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu cô không gặp hắn tối nay. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng đối mặt với sự điên rồ của người đàn ông này, đặc biệt là sự điên rồ mà cô đã phải chịu đựng vào ba tháng trước.
Cô biết ưu điểm ngoại hình của mình, chỉ bằng cách gạt ra vài giọt nước mắt và ra vẻ đáng thương nhìn người khác, cô có thể khiến một nửa số người cứng lòng trên thế giới mềm lòng.
Trầm Dận cụp mắt nhìn cô, khóe môi mỏng nở nụ cười: "Tiết kiệm chút sức lực đi, lát nữa rồi khóc.”
Đàm Dư không thể duy trì vẻ mặt đáng thương được nữa, nheo mắt như mèo con uy hϊếp: “Anh dám?”
Trầm Dận rất hài lòng với bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của cô, hắn ôm cô vào ngực rồi bước ra khỏi thang máy đang mở.
Vừa bước vào cửa, hai chân chạm đất, bị ấn vào l*иg ngực cứng như khối sắt, Đàm Dư bắt đầu run lên, chưa kịp nói gì thì Trầm Dận lại lật lại chiêu cũ, nhấc bổng cô lên, ném cô lên ghế sô pha.
"Em muốn làm việc trước rồi đi tắm hay ngược lại?"
Trong căn hộ không có đèn bật sáng, nhưng bên ngoài trời sáng tỏ, cung cấp cho hai người ánh sáng vừa đủ để nhìn rõ bóng dáng của nhau. Trầm Dận cởϊ áσ khoác ra, cởi khoá kéo giống như mở công tắc, Đàm Dư sửng sốt: “Cút ra ngoài!”
"Được." Trầm Dận khẽ cười một tiếng, chiếc áo phông bị ném xuống đất, vai rộng eo hẹp làm nổi bật đôi chân dài càng thêm quyến rũ.
Hương bạc hà lạnh lẽo bao vây cô, một tay người đàn ông đặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, tay kia cởϊ áσ khoác bên ngoài của cô, những ngón tay chai sạn di chuyển xuống một cách nhẹ nhàng điêu luyện, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào u cốc ấm áp ẩm ướt, ngón tay linh hoạt của hắn khéo léo trêu chọc phần thân dưới mẫn cảm của cô, một đôi chân dài như một con mãng xà khổng lồ quấn quanh con mồi, đè đôi chân đang vùng vẫy của cô, môi lưỡi nóng bỏng của hắn chặn lời nói của cô, dùng sức mạnh tuyệt đối để chinh phục chiếc lưỡi bướng bỉnh trong miệng cô, hôn cho đến khi tiếng rêи ɾỉ của cô vang lên.
"Đàm Dư, em muốn anh."
Trong tầm nhìn trống rỗng vài giây, đôi mắt sâu thẳm của Trầm Dận vẫn đang nhìn cô, rất có tính xâm lược, chiếc lưỡi đã liếʍ hết nước trong miệng cô đang chậm rãi liếʍ thuỷ dịch đáng ngờ trên ngón tay thon dài của hắn.
Đàm Dư thất thần nhìn động tác của hắn, kɧoáı ©ảʍ còn chưa kịp phai nhạt lại từ vùng nhớp nháp dưới thân dâng lên như kiến
cắn.
Thắt lưng rơi xuống thảm phát ra một âm thanh nhỏ, vật cương cứng nóng hổi ở lối vào đã sẵn sàng xuất phát.
"Trầm Dận... Ưʍ... Trướng quá..."
Trên cổ Trầm Dận nổi lên những đường gân ẩn nhẫn, hắn đè xuống kɧoáı ©ảʍ ngột ngạt ở phần dưới cơ thể, cúi người kiên nhẫn hôn lên môi cô, giúp cô thích ứng nhanh nhất có thể: “Một lát nữa sẽ ổn thôi. "
Đàm Dư quay đầu, cắn vào vai hắn, chỉ nhận được đối phương cười khúc khích.
“Xem ra em vẫn còn sức để giày vò anh.” Còn chưa nói hết câu, bộ phận cương cứng đang chiếm giữ âʍ đa͙σ của cô bắt đầu chậm rãi co giật, kinh mạch trên thân gậy không đều, giống như những ngọn đồi đè nén, cào cấu vào bức tường thịt nhạy cảm của cô. Khi đi ngang qua một nơi nào đó, Đàm Dư không khỏi hừ ra tiếng.
Trầm Dận không có ý tốt cười bên tai cô: “Ở đây à?”
Đàm Dư còn chưa kịp nói gì, bên trong đã bị hắn tập trung tấn công trả đũa, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống như một làn sóng cuồng nộ dâng lên, chỉ trong vòng nửa phút, hai mắt Đàm Dư đã mất tiêu cự, thở hồng hộc, xụi lơ giữa cánh tay dài của Trầm Dận.
Một tay Trầm Dận ôm thật chặt, tay kia chạm vào hoa huyệt đang run rẩy phun đầy hoa dịch của cô: “Lần này hẳn là sẽ bớt trướng hơn.”
Vật cứng vừa mới được rút ra vào giây phút cuối cùng lại chậm rãi được đưa vào trong lối đi hẻo lánh đầy nước, đâm chậm rãi mà khẩn trương, phát ra tiếng nước nhẹ, kèm theo tiếng thở dốc gợi cảm của đàn ông và thỉnh thoảng là tiếng rêи ɾỉ không chịu nổi của phụ nữ, căn phòng tràn đầy mập mờ.
...
Như thường lệ, đầu bên kia chờ hồi lâu mới cúp máy, Yến Khuynh buông tay xuống, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng đến đáng sợ. Đã bao lần, quá nhiều lần đếm không hết, những cuộc gọi sau khi biết cô đã đi theo người khác đều không bao giờ được nhấc máy, ngay cả tin nhắn gửi đi cũng im bặt, không có phản hồi.
Yến Khuynh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy đôi mắt của chính mình phản chiếu trên tấm kính trong màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn bã. Cô ấy siết chặt gấu váy, cảm thấy tuyệt vọng và khó xử, trong lòng cô, cô ấy tính là gì?
Đàm Dư bị nhớ thương chỉ cảm thấy cả người như sắp tan thành từng mảnh, lúc đầu cô còn có sức mắng người, càng về sau cuống họng đều câm, Trầm Dận ép cô đối mặt, đút nước vào miệng cô, thế là cô được bổ sung sức mạnh để tiếp tục nỗ lực.
Đàm Dư tức giận cào, cấu, cắn hắn, nhưng cuối cùng, ngoại trừ khiến bản thân thêm mệt mỏi, cô không nhận được bất kỳ phản hồi bị đau nào từ Trầm Dận. Hắn nhìn cô cười cười, như thể đang nhìn một chú mèo con có răng và móng vuốt.
Đàm Dư ngâm mình trong nước nóng, không khỏi thở dài thoải mái, sau đó lập tức tỉnh táo lại trừng mắt nhìn Trầm Dận: “Sao anh lại cười?”
Trầm Dận vốn đã tắm rửa sạch sẽ, không để ý đến Đàm Dư vùng vẫy mà bước vào bồn tắm, ôm cô vào lòng, siết chặt vai cô: "Đàm Dư, anh không trách em là một đứa trẻ ham chơi, yêu thích sự mới lạ."
Đàm Dư cau mày, quay đầu nhìn hắn: "Cái gì mà anh không trách tôi?”
Mái tóc ướt của Trầm Dận được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng, khí thế càng thêm áp bức, ánh mắt càng sâu hơn: "Kiểu gì em cũng sẽ quay về bên anh, Đàm Dư.”
Đàm Dư mỉm cười: “Lâu như vậy không gặp, anh trở nên tự tin hơn rồi.”
Trong mắt Trầm Dận hiện lên một tia không vui, nhớ rõ lý do Đàm Dư đưa ra khi chia tay, chính là do tính cách của hắn quá cuồng vọng, khiến cô rất khó chịu. Bây giờ Đàm Dư cố ý nói như vậy, rõ ràng là đang giễu cợt hắn.
Nhưng hắn nhanh chóng kìm nén cảm giác khó chịu này.
Sở dĩ hắn lâu như vậy mới về gặp Đàm Dư là bởi vì mấy tháng nay hắn bận rộn khởi nghiệp ở nơi khác, thực sự không thể phân thân nổi. Khi Đàm Dư nhắn tin nói chia tay, hắn chỉ nghĩ đối phương đang bộc lộ sự nóng nảy khi không có mình ở bên, giống như con mèo ở nhà cố tình gây ra tiếng động nào đó để thu hút sự chú ý của chủ nhân. Hắn không để tâm, nghĩ rằng công chúa nhỏ của mình sẽ ổn sau khi hắn trở về dỗ dành. Khi trở về, số điện thoại của hắn đã bị chặn, còn nghe nói không dưới năm phiên bản bạn trai mới của cô. Cơn giận lẽ ra phải chấm dứt trong bốn tiếng chờ đợi cô, tất cả những gì còn lại bây giờ là muốn dỗ cô thật tốt.
Đàm Dư không thấy hắn tức giận có chút thất vọng, liền đẩy hắn đi, không muốn hắn ở chung bồn tắm với mình: "Chật quá.”
Trầm Dận nhìn sợi hồng tâm mỏng còn sót lại ở đuôi mắt cô, lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn bế cô trở lại giường, nơi đã trải ga trải giường mới.
"Trầm Dận, anh có bệnh! Tôi còn ướt mà!"
Trầm Dận bóp chặt cổ chân cô, hầu kết khẽ động, giọng nói vốn đã trầm trầm trở nên khàn khàn: “Không sao đâu, anh sẽ giúp em lau sạch.”
Môi lưỡi ấm áp di chuyển lên mắt cá chân cô, liếʍ mυ'ŧ nhỏ vụn mang đến từng cơn ngứa ngáy, sự giãy dụa của cô không có tác dụng gì trong tay hắn, cho đến khi đầu lưỡi vén cánh hoa lên, ác ý trêu đùa hạt nhụy hoa, một lúc không có trật tự gì trêu chọc, một lúc môi lưỡi bao trùm nó và hút mạnh như muốn hút ra mật, khiến hạt nhụy hoa ngày càng đỏ và sưng lên, màu sắc của cánh hoa cũng trở nên đậm hơn.
Đàm Dư ngửa cổ lên, dâʍ ɖị©ɧ ở hạ thân không tự chủ chảy ra giữa hai chân căng cứng, bị miệng chặn chặt, nuốt vào không chảy ra một giọt.
Người đàn ông mạnh mẽ đặc biệt nguy hiểm khi anh ta dịu dàng, Đàm Dư nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, thất thần nghĩ đến.
"Uống nước không? Hửm?" Trầm Dận mặc áo ngủ, rót một cốc nước ấm vừa phải, bế Đàm Dư lên đút cho cô như đang dỗ trẻ uống thuốc.
Đàm Dư nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng óng ánh của hắn, tai cô nóng bừng, bất giác bắt chéo chân.
Trầm Dận làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ nhặt này của cô, nhưng cảm xúc trong mắt hắn lại dịu dàng hơn rất nhiều. Uống xong cốc nước, hắn chủ động mở miệng: "Bây giờ em ở lại qua đêm hay anh đưa em về?”
"Điện thoại của tôi đâu?"
Trầm Dận moi điện thoại từ trong đống quần áo ở phòng khách ra đưa cho cô, Đàm Dư không để ý đến đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn bên dưới, chỉ thấy đã hơn hai giờ sáng, cơ thể cô lại bắt đầu đau nhức.
Bị đưa đi lúc mười giờ, không tính nửa giờ đi đường, thời gian còn lại là...
"Đưa tôi về nhà."
Trầm Dận không chút kinh ngạc gật đầu: “Nhưng em không thể mặc bộ quần áo đó nữa, cứ mặc của anh đi.”
Đàm Dư nghiến răng, ép ra từ "ừm" từ cổ họng.
Sáng sớm trời rất lạnh, Trầm Dận cho cô mặc một chiếc áo len nhung, bắt cô đội mũ trùm đầu, đặt cô ngồi ở ghế sau, lấy mình chắn gió cho cô, còn cố ý mặc áo khoác có túi sâu để Đàm Dư có thể bỏ tay vào ôm lấy hắn.
Đàm Dư ngồi ở phía sau, bờ vai rộng của Trầm Dận che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh đang ập tới, cô được bao bọc nghiêm ngặt, nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cứ như vậy tựa vào lưng Trầm Dận mà ngủ thϊếp đi trong chốc lát.
Lúc xuống xe, cô vẫn còn có chút mơ hồ, khi đến cửa, cô mới nhớ ra mình có chuyện muốn nói với Trầm Dận.
"Trầm Dận,” Đàm Dư nhìn hắn, mang theo nụ cười nhưng giọng điệu nghiêm túc, “Tôi không còn hứng thú với anh nữa. Tuy nhiên, nếu sau này anh trở nên thú vị, nói không chừng tôi có thể sẽ lại tiếp nhận anh.”
Trầm Dận cười, vẫn nói như cũ: "Em sẽ trở về bên anh thôi, Đàm Dư.”
Đàm Dư từ chối cho ý kiến, mở cửa bước vào vườn hoa, không quay đầu nhìn Trầm Dận vẫn đang nhìn cô vào nhà.
Đúng như dự đoán, đèn trong nhà vẫn sáng, nhưng ngoài ý muốn chính là người đang đợi trong phòng khách không phải là dì, mà là Yến Khuynh.
"Cô về rồi à? Có đói không?" Yến Khuynh mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng ngọc trai bên ngoài bộ đồ ngủ, trông cô ấy rất dịu dàng và trang nghiêm.
Đàm Dư không phải không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, nhưng sau một ngày vất vả, cô cũng không có ý định để ý đến tâm tư của Yến Khuynh.
"Đi ngủ sớm đi, sắp thi tháng rồi." Cô xỏ dép lê đi thẳng lên lầu, không để ý đến Yến Khuynh đang đứng cứng ngắc ở đó, vào phòng cũng không muốn thay quần áo, trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức.
Yến Khuynh chỉnh lại cảm xúc, lại hâm nóng ly sữa bưng lên lầu, phát hiện Đàm Dư không đóng cửa, cô ấy do dự một lát rồi mới nhẹ nhàng bước qua cửa.
Phòng của cô ấy và Đàm Dư giống hệt nhau, vô luận là về cách bố trí hay là nội thất, ngay cả khi Đàm Dư thay khóa vân tay, cô ấy cũng lập tức đổi sang loại khóa vân tay giống vậy. Điểm khác biệt duy nhất là khóa vân tay của cô ấy có dấu vân tay của cả hai người, trong khi khóa vân tay của Đàm Dư chỉ được mở cho chủ phòng.
Người con gái trên giường đang ngủ say, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, hơi nặn ra một ít thịt mềm. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, hàng mi dài của cô tạo thành bóng hình quạt, cánh môi mềm mại do nằm sấp khi ngủ hơi hé ra, vẻ hồn nhiên này làm giảm đi sự lạnh lùng khi cô tỉnh dậy.
Tim Yến Khuynh đập thình thịch, cô ấy như bị mê hoặc cúi đầu xuống, nhưng khi chỉ còn cách môi vài thước thì dừng lại, chột dạ đứng dậy, ôm sữa bỏ chạy.