Thi Mặc Nhi nằm sấp trên bụng hắn, lên xuống phập phồng, cơ thể không ngừng phát ra tiếng bạch bạch bạch, bụng dưới của hắn đã ướt đẫm, hai tay nàng và hai tay hắn đan vào nhau như nắm dây cương cưỡi ngựa. Thi Mặc Nhi cắn môi dưới hừ hừ, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt cảm nhận thứ gần như xuyên qua khoang bụng nàng, hô hấp càng dồn dập.
Vật nhỏ sắp cao trào, Lăng Hoàng biết, hắn nắm tay nàng rồi gia tăng tốc độ thân dưới đẩy lên: “Ưm a… Bảo bối… Cùng… Cùng ta… Ưm…”
Đường đi co rút một trận, ép chặt côn ŧᏂịŧ to dài bên trong, hoa thịt không ngừng co bóp khiến Lăng Hoàng không nhịn được mà nhả ra.
“A a a a a a a…” Tư thế hoan ái thẳng đứng khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn gần hết đến hoa tâm bên trong, tiểu gia hỏa nóng đến rùng mình một cái. Cơn cao trào vui sướиɠ khiến cơ thể Thi Mặc Nhi mềm nhũn, ngã vào ngực Lăng Hoàng.
Âm thanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật dịch phun ra chạm vào nhau phát ra từ khe thịt nơi riêng tư của hai người kết hợp. Lăng Hoàng không rút côn ŧᏂịŧ ra, hắn vuốt ve lưng tiểu gia hỏa, theo đường eo đi xuống, cởi chiếc áo mỏng đã mướt mồ hôi, tùy tiện ném đi.
“Bảo bối… Để ta cắm… Ưm… Phu quân đã lâu không cắm nàng…. Nghĩ mà đau quá… Ưm…” Lăng Hoàng nắm eo nhỏ của tiểu gia hỏa, có thể chạm vào miệng vết thương đã đóng vảy, hắn vùi sâu vào cơ thể nàng, nâng eo nàng xoay người, đè Thi Mặc Nhi dưới thân.
“Ưm…” Thi Mặc Nhi còn trong dư vị cao trào, thịt non vẫn run rẩy xoắn lấy côn ŧᏂịŧ…
Thân dưới Lăng Hoàng lại bắt đầu đẩy ra đẩy vào, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, bên trong tiểu huyệt càng ướt càng nóng: “A… Ướt quá… Trơn ghê… Bảo bối… vi phu nghĩ làm nàng từ lâu rồi .. Ưm… Cuối cùng cũng có thể cắm bảo bối… A ưm… Thoải mái không… Ưm… Muốn vào sâu hơn không… Ưm…” Hắn cúi đầu không ngừng cắи ʍút̼ nhũ hoa đong đưa, hơi ngẩng đầu lên, vừa cắn vừa kéo.
“A… phu quân…”
“Bảo bối… Nàng ngon quá… Ưm… Kẹp khít quá… Nhũ hoa thật nhạy cảm… Ưm… Cắn một cái kẹp ta… Ưm… Kẹp chặt chết mất… Sướиɠ quá… Bảo bối… Nàng sướиɠ không… A… Nói ta đi… A… Kêu đi…” Hai tay Lăng Hoàng xoa nắn hai nhũ hoa, gặm cắn hết bên này sang bên khác.
“A… Phu quân…Đừng cắn… A… Không chịu nổi… Ưm a… Thoải mái… Phu quân… Muốn thật mạnh… Ưm a… A…”
Lăng Hoàng bắt đầu điên cuồng đưa đẩy hạ thể, toàn bộ căn phòng tràn ngập âm thanh hai cơ thể dâʍ ɭσạи, vách tường mỏng cũng không thể lo được nữa, hai người đều điên cuồng thở dốc và rêи ɾỉ.
Những lo lắng và vướng bận trong một tháng qua cuối cùng đã lên men vào lúc này.
“Ưm… A… vật nhỏ… Kêu da^ʍ như vậy… Có phải muốn mạnh nữa không… Ưm… Chỗ này sao… Ưm… Đâm ở đây… Nó cắn ta… Ưm a… Bảo bối… Nàng kẹp nhanh quá… Lại sắp cao trào sao… Ưm…”
“A… Phu quân… Từ bỏ… Đừng ở nơi đó…”
“Nơi nào… Ưm… Nơi này sao… A… Nơi này…”
“A… Phu quân… Đừng đâm chỗ đó…”
“Chỉ muốn đâm nơi này… A a a a a a… Bảo bối… Nàng lại kẹp càng chặt như vậy… Suýt chút nữa không động nổi… A ưm… Đáng chết… Muốn bắn… Oh… Bảo bối…”
“A a a a a… Phu…”
Trong cơn run rẩy của Thi Mặc Nhi, cuối cùng Lăng Hoàng cũng điên cuồng co giật, thúc mạnh vào một cái, hận không thể xỏ xuyên phân thân của mình qua cơ thể nàng, tiểu gia hỏa co người lại, ngón chân cuộn tròn kéo khăn trải giường, cơ thể đỏ ửng, bụng dưới tiếp nhận từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang bắn ra.
Thở không ra tiếng.