Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 28.5: Kết thúc (cao h)

Thi Mặc Nhi nghe lời vòng tay qua, vuốt ve côn ŧᏂịŧ to dài. Côn ŧᏂịŧ sưng to nằm trước bụng nàng, nàng mở hai chân ra, ngồi trên bụng hắn, hai tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của hắn. Cảnh tượng tươi đẹp này làm du͙© vọиɠ của nàng dâng lên, cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến hoa huyệt càng tiết ra nhiều dịch nóng…

“A… Bảo bối… Thật thoải mái… Muốn cắm vào… Bảo bối giúp ta… Ngồi lên đi…” Đương nhiên hắn biết tiểu gia hỏa động tình, tiểu gia hỏa ngồi trên bụng hắn mông nhỏ đùa nghịch cọ xát, hắn cũng đang đợi nàng.

Thi Mặc Nhi hơi sững sờ, nàng hơi sợ, côn ŧᏂịŧ to dài đứng thẳng giờ càng sưng to hơn.

“Ngoan… Bảo bối… Không sao… Lúc trước chúng ta đã làm rồi… Tự mình đút vào càng thoải mái… Ưm…”

“Phu quân…” Thi Mặc Nhi muốn xin sự khoan dung, nhưng Lăng Hoàng lại dùng sức nâng mông nàng lên, để nàng có thể dễ dàng ngồi lên dươиɠ ѵậŧ của hắn…

“Nương tử… Ta rất muốn đi vào… Nàng xem… Ưm…” Hắn cố ý đẩy lên, qυყ đầυ đâm vào lỗ hoa của nàng: “A… Nàng cũng muốn ta… ưm… đừng sợ… ngồi lên đi…”

Lăng Hoàng dỗ Thi Mặc Nhi, ngay khi bị đẩy vào, bụng dưới của tiểu gia hỏa co rút, thịt non co bóp liên tục, du͙© vọиɠ trống rỗng càng ngày càng nhiều. Lăng Hoàng nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng mân mê lỗ hoa, mông nhỏ vặn vẹo điều chỉnh tư thế, ngay khi côn ŧᏂịŧ của hắn chạm vào lỗ hoa, cơ thể nàng hơi chìm xuống…

“Ưm… Tiến vào…” Lăng Hoàng ép mình nằm yên, cảm nhận tiểu gia hỏa ngồi xuống từng chút một, hoa huyệt cắn nuốt côn ŧᏂịŧ hắn từng ngụm một. Thi Mặc Nhi đã thở hổn hển, thịt non trong đường đi mềm mại cũng điên cuồng bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ khiến hắn muốn gầm lên vì sướиɠ.

Đêm hè, chỉ giao hợp hai người đã toát mồ hôi hột.

“Phu… Phu quân… Ư ư…” Thi Mặc Nhi làm du͙© vọиɠ nóng lên, rêи ɾỉ.

“Ưm a … bảo bối thả lỏng… Lại nữa… để ta đi vào… ưm… trời ạ…” Tiểu gia hỏa mới ăn được một nửa đã không dám đi xuống, hắn chịu khổ, Lăng Hoàng xoa bóp cái mông nhỏ của nàng, hơi dùng sức, khi nàng dịch xuống thì hắn đè lên người nàng, ngay sau đó hắn nhân cơ hội, đẩy eo, tiểu bảo bối ngồi thẳng dậy, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ to dài của hắn tiến vào cơ thể nàng khiến nàng sợ hãi kêu lên.

“A… Phu quân… Sâu quá… Ta sợ…” Côn ŧᏂịŧ to dài đâm thẳng vào tử ©υиɠ. Thi Mặc Nhi thở hổn hển, bụng nàng thậm chí còn có thể phác họa rõ hình dạng của hắn.

“A ưm… Bảo bối… Không sao… Không đau phải không… sâu… Mới thoải mái… Bảo bối… Nàng thử tự động xem… Ưm…” Lăng Hoàng thực hiện vài động tác nhỏ làm mẫu.

“Ha… a… A… Phu quân…” Thi Mặc Nhi đặt hai tay lên bụng hắn, cố gắng nâng cái mông nhỏ của nàng lên, lại nhấn xuống, trong cơn du͙© vọиɠ dần nắm lấy tiết tấu, bắt đầu nếm được mùi vị: “A… Phu quân… A…”

“Là nơi này sao… Ưm… A… Bảo bối… Nàng chặt quá… Nóng quá… Chỗ này thoải mái không… Cưỡi ta… Oh oh… Bảo bối…”

Thấy tiểu gia hỏa đã quen dần, Lăng Hoàng bắt đầu vặn eo để côn ŧᏂịŧ va chạm vào nơi riêng tư đáng yêu của nàng, tiểu gia hỏa cũng bắt đầu thả lỏng, phối hợp nhảy lên.

“A… Phu quân… A…”

“Bảo bối… Kêu đi… Để ta nghe… Gọi ta… A… Ta thích nghe… Đã lâu không được nghe… Ưm… Nói… Thoải mái không… Ư…”