Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 14.2: Chuyện phu thê (h)

Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười làm tan chảy trái tim nàng, nàng như một kẻ cuồng si, nuốt nước bọt, thèm muốn sự quyến rũ của hắn lúc này.

“Được, sau này sinh thần mỗi năm của nương tử, ta sẽ lo liệu. Ừm… Cũng đặt ra một quy tắc, chỉ cho phép nàng nhận của ta.”

Thi Mặc Nhi rũ mắt, ý cười càng sâu, nàng e thẹn không dám nhìn hắn, nhưng lại luyến tiếc bỏ lỡ dung nhan tuyệt thế đó. Khi còn nhỏ, vì ghen tị với sinh thần của cha nương nên nàng đã giận dỗi bọn họ, mẫu thân nói đạo lý mang một bầu không khí lãng mạn. Nói mỗi người sinh ra đều sẽ gặp được người mình yêu, lễ vật sinh thần đương nhiên sẽ do người đó tặng.

Không ngờ nàng cũng đợi, một người muốn tổ chức sinh thần cho nàng.

“Phu quân, vậy sinh thần của chàng vào khi nào?”



Mặt hắn đơ ra.

Thi Mặc Nhi hiểu ra, sợ nàng đã nói ra chuyện thương tâm, mặt đầy hối lỗi.

Hắn duỗi tay vuốt phẳng lông mày nàng, nhìn ánh mắt xin lỗi của nàng, bất lực thở dài: “Không phải chuyện thương tâm gì cả. Chỉ là, ta cũng không biết ngày sinh thần của mình.” Ngày hắn sinh ra có lẽ cũng không tốt lắm, hỉ tang cùng diễn ra. Sau này trong quá trình trưởng thành, trong phủ cũng không có ai nhắc đến nên tất nhiên hắn không biết.

Nàng đau lòng, cũng đưa tay vuốt lông mày hắn: “Vậy ta cũng đặt ra quy tắc, từ nay về sau, sinh thần của ta cũng chính là sinh thần của chúng ta. Là ngày kỉ niệm của phu thê chúng ta.”

Trong l*иg ngực hắn gợn sóng, ban đầu hắn chỉ cảm thấy những lễ hội, sinh thần đó cũng chỉ để mọi người vui chơi. Nhưng bây giờ, hắn cũng có một ngày kỷ niệm cụ thể, khiến người ta vui mừng.

“Được.” Hắn nhỏ giọng đồng ý.

Thi Mặc Nhi vòng tay ôm eo hắn, muốn truyền hơi ấm cho hắn.

Hắn cũng ôm lại, giờ phút này hai người mặc y phục đơn bạc, cơ thể dán vào nhau, hơi thở phả vào tai nhau.

“Nương tử… Tim nàng đập nhanh quá…” Ngực Tiểu gia hỏa phập phồng, hai nhũ hoa áp vào ngực hắn, cùng nhau lên xuống, hai viên đậu đỏ trước ngực không tự giác cào cấu du͙© vọиɠ của hắn.

Thi Mặc Nhi cúi đầu, vùi đầu vào ngực hắn, không dám để hắn nhìn mặt mình. Cơ thể nàng đã quen với tình yêu của hắn, hai người lại ôm nhau như vậy, hơi thở dễ ngửi của hắn đánh úp, bàn tay to trêu chọc sau lưng nàng, đi dạo trên mông nàng, nhào nặn.

“Phu quân, chàng đừng nghịch, mau ngủ đi.” Nàng ở trong ngực hắn nói nhỏ.

“Nương tử, ta sợ nơi lạ, không ngủ được.” Hắn cười nói.

Thi Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn sợ nơi lạ chỗ nào chứ, bây giờ tay hắn còn đang cố ý kéo y phục nàng…

“Phu quân…”

“Nương tử… Không phải nàng nói người ta lạnh sao, cơ thể ta yếu ớt, cần ấm áp của nương tử…”

Thi Mặc Nhi bất lực, bây giờ phu quân nhà nàng sẽ làm nũng với nàng, nghe xong trong lòng nàng lại ngứa ngáy, không còn sức phản kháng. Nghĩ đến cuộc hoan ái kịch liệt hồi trước, nàng đỏ mặt xoay người đưa lưng về phía hắn.

“Nương tử… Sao nàng không để ý ta…” Hắn lại dán vào nàng, bàn tay to lén luồn vào chiếc áo bị nới lỏng hoàn toàn vì nàng xoay người, cách chiếc yếm, hắn trêu chọc hai viên nhũ hoa của nàng. Dưới thân, đùi hắn đẩy hai chân đang khép lại của nàng ra, nâng chân nàng lên, sau đó nhanh chóng đưa một chân của mình vào giữa hai chân nàng. Động tác liền mạch lưu loát. Bây giờ đùi hắn đang cọ chân tâm của nàng.

“Phu quân… Ta… Sẽ bị… Sẽ bị nghe thấy…” Nàng xấu hổ, ấp úng nói.

Lăng Hoàng nghe nàng nỉ non nói, trong đầu tiểu gia hỏa chắc chắn đang nhớ tới cảnh tượng hai người mây mưa, sợ hai người quá mãnh liệt sẽ truyền sang phòng bên cạnh: “Suỵt… Vậy chúng ta nhẹ chút… Được không…”

Hắn véo nhẹ nhũ hoa mềm mại thơm mùi sữa của nàng, vuốt ve hạt đậu nhỏ phía trên rồi từ từ di chuyển xuống dưới, lướt qua bụng dưới, hắn cảm nhận được vật nhỏ run lên, hai đùi cũng theo đó mà mở ra chút khoảng cách khiến bàn tay to của hắn dễ dàng tiến vào tiết khố, che đi vùng tam giác quyến rũ: “Nương tử… ưm…” Hắn lại hôn nàng: “Để ta xem… Nàng có ướt không…” Hắn nhẹ nhàng gảy hai cánh môi mềm mại của hoa huyệt ra, quả nhiên là một bãi ướŧ áŧ: “Chậc chậc chậc… Ướt quá… Vuốt ve… rất thoải mái…” Hắn cố ý thì thầm vào tai nàng, khơi gợi du͙© vọиɠ sâu bên trong nàng.

Hoa huyệt tiết ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, ngón tay Lăng Hoàng lướt qua lướt lại ở khe hở, thoáng đυ.ng vào miệng hoa huyệt thì né tránh. Thi Mặc Nhi không nhịn nổi kẹp chân, dâʍ ŧᏂủy̠ dính lên đầu gối hắn, Lăng Hoàng cảm giác vật nhỏ động tình, nàng lại phun ra một ít chất lỏng, vật giữa hai chân hắn cũng đã phồng lên, y phục đơn bạc đã sớm không còn trên cơ thể hai người, côn ŧᏂịŧ thô dài lõα ɭồ của hắn cọ vào cặp mông vểnh mịn màng của nàng, vừa để giảm bớt ham muốn của bản thân, vừa tìm kiếm thịt non trong hoa huyệt, nhẹ véo chúng.

“Ưm…” Thi Mặc Nhi kêu lên, nàng lấy tay che miệng lại, nuốt tiếng rêи ɾỉ phía sau vào, thân thể không tự chủ vặn vẹo, mông nhỏ cũng ấn vào côn ŧᏂịŧ thô dài ở phía sau.

“Bảo bối… Chảy thật nhiều nước…” Nhân lúc hoa huyệt phun dâʍ ɖị©ɧ, hắn thuận lợi đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, chậm rãi thâm nhập về phía trước, cơ thể nhạy cảm của vật nhỏ lại kẹp hắn.

“Ư…” Thi Mặc Nhi cắn môi, hai tay che mặt, nàng rất sợ âm thanh từ phòng này sẽ truyền sang phòng bên cạnh.

Một tay khác của Lăng Hoàng kéo y phục của nàng ra, hôn lên bờ vai mịn màng và tấm lưng trần của nàng. Ngón tay hắn đã hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt, lòng bàn tay có thể dán vào hoa huyệt. Một tay vừa bắt chước động tác kiểm tra, vừa đẩy phân thân vào bờ mông non mềm. Đỉnh côn ŧᏂịŧ to dài bị hắn dùng sức ép vào mông nàng, xoa dịu du͙© vọиɠ của mình, hắn nuốt xuống rồi nói: “Ưm… Bảo bối… Giống như đang cắm vào bên trong nàng… Thật muốn cắm vào…”

“Ưm…”

“Bảo bối… Nàng kẹp thật chặt… A… Tới… Để ta rút ngón tay ra… Ưm… Giỏi vậy… Ừm… Côn ŧᏂịŧ thô to mới có thể đi vào… Ưm… Có phải không…”

Thi Mặc Nhi nghe những lời da^ʍ mỹ bên tai, dưới thân kẹp càng chặt hơn.

“A… Bảo bối… Nàng nhạy cảm quá… Kẹp nữa đi… Bảo bối… Nàng càng ngày càng ướt… Chúng ta đổi thứ khác được không… Ưm… Đổi một thứ to hơn… Thoải mái hơn… Ưm…” Hắn hôn khắp sống lưng toàn nốt hồng tím của nàng, một tay véo nhũ hoa của nàng, luyến tiếc không buông, một tay khác lại gập nửa ngón tay vào, đi theo vật to dài dưới thân đi vào giữa hai chân nàng, mới chạm đến chân tâm của nàng, vật dư thừa của hắn lập tức dính dâʍ ŧᏂủy̠.

Ngón tay rút ra khỏi hoa huyệt, Thi Mặc Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, miệng hoa huyệt khép lại cố gắng tìm kiếm dị vật vừa rồi.

“Bảo bối… Ưm… Vừa trơn vừa chặt…” Hắn cầm côn ŧᏂịŧ to dài của mình, hoa huyệt vừa lúc cắn qυყ đầυ của hắn: ”Ôi… Bảo bối… nàng tới… bảo bối… Nàng tới ăn thịt ta… tới… ưm…” Hắn nói, thay vì lập tức thâm nhập hoa tâm thì hắn lại ấn vào bụng dưới của Thi Mặc Nhi rồi để nàng lùi về phía sau mới đem côn ŧᏂịŧ thô dài của mình thâm nhập vào hoa tâm.

“Ha a…” Thi Mặc Nhi cảm nhận được hình dạng côn ŧᏂịŧ của hắn đang căng đường đi hoa huyệt nàng từng chút một, loại cảm giác quen thuộc này khiến cả người nàng ửng hồng, gọi ra tiếng: “Ha a… Phu… Phu quân…”

“Hư… Bảo bối…” Hắn phối hợp với mông nàng lui về phía sau rồi lại dùng sức đẩy về phía trước, đưa phân thân của mình hoàn toàn đi vào cơ thể nàng: “Hừm… Đi vào… Có phải không…” Biết tiểu gia hỏa không dám rên ra tiếng, lại sợ nàng cắn môi dưới nên hắn duỗi ngón tay ra đưa vào miệng nàng: “Bảo bối… Nàng cắn chặt quá… Ta không động được… Ưm… Cắm lâu vậy… Sao vẫn chặt quá… Ưm…” Hắn cố ý thả chậm tốc độ thọc vào rút ra, rời khỏi một chút rồi lại đẩy vào.