Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 12.1: Lần đầu tiên (caoh)

“A… Phu quân… Ha… Không chịu nổi… Ưm…” Thi Mặc Nhi thở ra một hơi, Lăng Hoàng ôm nàng, hai người đều mặc y phục chỉnh tề, dưới váy nàng lại che đi cảnh tượng hạ thể hai người dán vào nhau, cảnh tượng bí mật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, bây giờ hắn lại đi xung quanh, côn ŧᏂịŧ to dài chôn sâu trong cơ thể nàng chậm rãi thay đổi góc độ, Lăng Hoàng hơi không nhịn được, mới rút ra một chút rồi lại nhanh chóng cắm vào, khiến nàng lúc cao lúc thấp, cơ thể mong chờ cao trào theo bản năng.

“Ưm… Bảo bối… Nàng kẹp giỏi quá… Nàng kẹp ta như vậy… Ta không đi nổi… A…” Vật nhỏ sợ hắn cử động, hoa huyệt cắn chặt lấy phân thân của hắn, hoa dịch của nàng đã sớm chảy dọc theo long căn mà thấm ướt quần của hắn, mỗi một bước đi tiểu huyệt kẹp theo, nhưng cũng không đến mức không đi nổi, hắn vừa đi vừa rút ra đẩy vào với biên độ nhỏ, du͙© vọиɠ đọng lại sẽ chỉ cọ xát khiến côn ŧᏂịŧ của hắn càng sưng to khó chịu.

Hắn cố hết sức đẩy nhanh tốc độ đi về phòng ngủ, Thi Mặc Nhi ôm chặt cổ Lăng Hoàng, nàng vừa muốn mượn lực nâng mông nhỏ vừa nhẹ vặn eo để hoa huyệt ăn nhiều côn ŧᏂịŧ to dài của hắn hơn, giảm bớt sức nóng của mình.

“Ưm… Vật nhỏ… Nàng thật thông minh… Ưm…” Lăng Hoàng cảm giác được nàng đang lén lút chạm vào hạ thể của hắn, xuyên qua lớp tiết khố, hắn nắm chặt mông nhỏ của nàng, giúp nàng nâng lên rồi lại nhấn xuống, làm hạ thể của hắn rút ra nhiều hơn rồi lại đẩy mạnh vào hoa huyệt: “Ưm… Trời ạ… Ưm… Sắp tới rồi… Bảo bối… Ta phải cắm nàng… Ưm a…”

Không biết lần này là ai bị phạt, suốt dọc đường hắn đều muốn kêu khổ…

Cuối cùng khi về đến phòng ngủ, hắn bước nhanh đến, dùng một chân đá tung cánh cửa, sức lực trên tay cũng bị du͙© vọиɠ lăn lộn đến không còn sức lực. Hắn vừa thả lỏng, tiểu gia hỏa đã trượt xuống từ trên người hắn, dục căn của hắn cứ như vậy thoát khỏi miệng huyệt, đột nhiên nhảy lên trong không khí, phía trên dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng: “A… Bảo bối qua đây đi…”

Thật sự hắn không thể chờ đến khi đi đến giường được nữa, nắm lấy tay Thi Mặc Nhi, xoay người nàng lại, kêu nàng đỡ bàn trà, sau đó hai tay bắt đầu xé quần áo của nàng, lột từng lớp váy, vất vả mới tìm được miệng huyệt trần trụi, đỡ hạ thể của mình, cứ như vậy cắm thẳng vào: “Ưm… Bảo bối, nàng đỡ chưa… Để phu quân cắm nàng… Ưm… Ưm… A… Thoải mái không… A… Muốn cắm sâu hơn… Được không…”

“Ha a… Ha a…” Lăng Hoàng nhịn một lúc lâu, bất chấp tất cả điên cuồng đâm thọc, thọc vào rút ra mấy trăm phát, lại kèm theo một lần thâm nhập sâu bên trong, làm Thi Mặc Nhi chỉ có thể mở miệng lớn hít thở, hắn lại vòng hai tay qua cởi vạt áo phía trước của nàng, thò tay vào yếm nàng, nắm lấy hai hạt đậu đang đung đưa.

“Ưm… Bảo bối… Tiểu huyệt của nàng là bảo bối… Sao cắm mãi cũng không đủ… Ưm… Còn nhũ hoa nhỏ này nữa… Cứng rồi… Là thoải mái đúng không… Phu quân cắm nàng thích không… Ưm…” Hai tay hắn nhào nặn hai hạt đậu đỏ, hai hạt đậu đỏ nằm ở khe hở giữa hai ngón tay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu gia hỏa.

Dục hỏa khiến cơ thể Thi Mặc Nhi nóng lên, Lăng Hoàng đang ghé vào phía sau nàng biết hoa huyệt của vật nhỏ đang bắt đầu gia tăng tốc độ co bóp, từng đợt nhắc nhở hắn nàng sắp cao trào, hắn cũng đẩy nhanh tốc độ, âm thanh hai người giao hợp vô cùng chói tai, chiếc bàn Thi Mặc Nhi đang chống đỡ cũng bị rung lên vì hai người…

“Phu quân… Từ bỏ… Từ bỏ… Ưm… Phu quân…”

“Ưm… Đợi ta bắn ra… Ưm… A… Bảo bối… Oh…” Lăng Hoàng nắm lấy bầu ngực sữa của Thi Mặc Nhi, nhũ thịt từ khe hở ngón tay chui ra, thịt non trong hoa huyệt co rút điên cuồng, hắn cưỡng ép chính mình phải nhịn, không ngừng đẩy về phía trước, kéo dài cơn cao trào của hai người cho đến khi hoa huyệt của nàng càng chặt. Chờ hoa tâm phun ra dòng nhiệt, xối lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ to dài mà hắn đang đâm về phía trước, hắn mới thả lỏng mã mắt, để bản thân phóng thích trong cơ thể nàng: “Ôi… Bảo bối… Nàng tưới ta thật thoải mái…”

Cơ thể Thi Mặc Nhi mềm nhũn, không giữ vững, cả người mềm nhũn ngã xuống, Lăng Hoàng vẫn đang bắn, không kịp đỡ lấy nàng, hắn trơ mắt nhìn mông nhỏ của nàng rơi xuống, côn ŧᏂịŧ to dài của mình vẫn đang phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bật ra, chất nhầy trắng đυ.c phun lên y phục của nàng, một ít dính lên tóc nàng.

Không xong, hắn còn muốn nữa, nhưng nhìn vật nhỏ vô lực ngã xuống đất, cơ thể run lên, hắn không đành lòng, đành phải kìm nén du͙© vọиɠ, nghĩ về việc sao lúc nào gặp nàng hắn cũng biến thành tiểu tử chỉ biết tìиɧ ɖu͙©.

Hắn bế tiểu gia hỏa lên, nhìn nàng vẫn đang đắm chìm trong dư vị hoan ái, hắn nhanh chóng bế nàng đến bồn nước nóng ở buồng trong tắm rửa, rửa mặt chải đầu một trận, tuyệt đối không thể để vật nhỏ nhìn thấy, vừa rồi lúc hai người hoan ái, cửa phòng ngủ rộng mở, ánh sáng chan hòa…