Đình hóng mát…
“Phu quân, chuyện của chàng đã xử lý xong chưa?” Thi Mặc Nhi xem xét độ ấm của cháo, vừa lúc đủ ấm.
“Ừm, nàng ta đến đây bao lâu rồi?” Lăng Hoàng tiếp nhận chén đũa nàng đưa cho, thuận miệng hỏi.
“Không đến một khắc, có phải ta rất thông minh
không? Không để nàng ta vào thư phòng.” Thi Mặc Nhi ngẩng đầu cười đắc ý.
“Vậy nàng đưa nàng ta vào sương phòng sao?” Lăng Hoàng cười nhạo nàng, cơ thể nghiêng lên, hôn nàng, bàn tay to nhấc nàng lên, cho nàng ngồi lên đầu gối mình: “Xem ra phải bị phạt!”
“Phạt cái gì!” Thi Mặc Nhi oan uổng hỏi.
“Nàng đưa người ngoài vào trong phòng, rất dễ bị lộ. Nàng nói có phải nên bị phạt không?”
“Ta ngoan như vậy! Lại còn thông minh! Chàng còn muốn phạt ta!”
“Phải phạt, phải phạt.”
“Phạt cái gì?” Thi Mặc Nhi vừa hỏi liền hối hận, nàng thấy hắn hơi hé môi lưỡi, biểu cảm tuyệt đẹp, gợϊ ȶìиᏂ như vưu vật, hướng nàng đâm tới, bàn tay to bắt đầu không ngoan ngoãn đi dạo trên người nàng.
“Ưm a…” Thi Mặc Nhi bị đầu lưỡi nóng ẩm liếʍ mở miệng, bàn tay dưới thân đã thâm nhập vào váy nàng, đang tìm vị trí chui vào khố, một tay ôm eo nàng, di chuyển xuống dưới một chút, vuốt ve xoa bóp mông nhỏ của nàng.
“Ưm… Nương tử… Vi phu đói bụng mấy ngày nay rồi…” Thứ nhất hắn bận bịu nhiều ngày qua, thứ hai hắn sợ nàng mệt mỏi, nên mấy ngày nay không chạm vào nàng, sự ngon ngọt đêm tân hôn hắn nếm được bắt đầu lên men khiến hắn đau.
“Ưm… Phu quân… Đừng… Đang ở bên ngoài…” Tay hắn đã chui qua tiết khố của nàng, véo nhẹ lên hoa môi của nàng, ngón giữa không biết cố ý hay vô tình mà chọc vào miệng huyệt của nàng, đợi nó ướt.
“Không sao, Mạt Viên không có hạ nhân, nàng biết không… Nương tử, nàng thật đẹp…” Bây giờ là buổi sáng, thời tiết ấm áp, ánh mặt trời vừa đủ, tiểu gia hỏa càng xinh đẹp, khuôn mặt đỏ hồng, mềm mịn, tay nhỏ vô lực vòng qua cổ hắn, cắn môi dưới cố gắng thích ứng sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ hạ thể của ngón tay hắn.
Hoa huyệt đang kẹp chặt ngón tay hắn tiến vào, lúc đóng lúc mở kẹp hắn, khiến hơi thở của Lăng Hoàng dần trở nên nặng nề, hoa huyệt từ bên trong chảy ra, ướt lòng bàn tay hắn: “Bảo bối, nàng ướt rồi… Muốn thứ gì đó to hơn không… Hả?” Nói xong hắn lại đút thêm một ngón tay.
“Phu quân… Về phòng… Ưm a… Được không…” Thi Mặc Nhi thở gấp, còn chút lý trí, sợ hắn muốn nàng ở chỗ này, mặc dù Mạt Viên không có hạ nhân, nhưng… vẫn ở bên ngoài… Nghĩ vậy thôi đã khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, sợ hãi, tiểu huyệt kẹp càng chặt hơn.
“Ưm… Bảo bối… Nàng lại kẹp chặt… Để ta vào trước được không… Ta muốn cắm vào…” Hắn rút ngón tay ra, thịt non bị kéo ra ngoài một ít, khiến Thi Mặc Nhi kêu lên, hắn vội vàng cởi đai lưng của mình, nhắm côn ŧᏂịŧ đã ngẩng đầu, sưng to vào hoa huyệt, đẩy lên.
“Ưm a… Phu quân…” Hắn vừa rút ra, thịt non bên trong hoa huyệt điên cuồng co bóp, dường như đang tìm kiếm ngón tay biến mất, miệng huyệt nhanh chóng đóng mở chạm vào đỉnh qυყ đầυ, hút cắn vào lưng Lăng Hoàng.
“Ưm… Bảo bối… Có muốn ta cắm vào không… Ưm… Nàng nói…”
“Muốn…”
“Muốn cái gì… Ưm a… Bảo bối nàng mυ'ŧ chặt thật…” Hắn đẩy lên một cái, miệng hoa huyệt mở ra hút toàn bộ qυყ đầυ vào trong, suýt chút nữa hắn muốn cắm toàn bộ vào, nhưng vì hắn muốn mang lại cho nàng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn nên hắn buộc phải rút khỏi: “Nói…Ưm… Có muốn côn ŧᏂịŧ to dài đi vào không… Ưm… Nói… Nói ra… Phu quân sẽ cho nàng… Ừm… Nói…”
“Ừm… muốn to dài… côn ŧᏂịŧ… tiến vào…” Thi Mặc Nhi nhắm mắt lại, du͙© vọиɠ trong cơ thể kêu gào.
Tiểu khả ái miệng ngọt, còn theo ý hắn, nhưng lời nói da^ʍ này khiến côn ŧᏂịŧ to dài của Lăng Hoàng lại lớn hơn, hắn thật sự không chịu nổi nữa, thẳng lưng đẩy côn ŧᏂịŧ to dài vào tiểu huyệt, hai người thở hổn hển: “Ưm a… Đi vào… Có phải không… Ưm…”
“A… Phu quân…” Thi Mặc Nhi ôm chặt hắn, cắn vào vai hắn, y phục vẫn trên người, cho nên nàng cắn mạnh hơn cũng không làm hắn đau mà chỉ khiến hắn càng ngứa.
Hắn hung hăng thọc vào rút ra, y phục chỉnh tề nhưng hạ thể hai người lại đang làm loạn. Mặc dù không nhìn thấy cảnh giao hợp nhưng trong đầu hắn biết rõ giờ phút này côn ŧᏂịŧ sưng to dưới thân đang không ngừng rút ra cắm vào tiểu huyệt của nàng.
“Ưm… Bảo bối… kẹp ta… kẹp ta… ư…” Đột nhiên, hắn cắm toàn bộ côn ŧᏂịŧ to dài của mình chôn sâu vào trong hoa tâm của nàng, hắn nâng mông nhỏ tròn trịa của nàng lên, để tiểu gia hỏa tách hai chân ra vòng lấy eo hắn, nâng lên, đứng dậy.
“A, phu quân…” Hai tay Thi Mặc Nhi ôm chặt Lăng Hoàng, không cảm giác được trọng lượng, hai chân vòng chặt lấy eo hắn, trong lực nhẹ làm nàng hơi chìm xuống, côn ŧᏂịŧ to dài trong hoa huyệt từng chút chạm đến cửa tử ©υиɠ khiến nàng run rẩy, cả người tê dại.
“Ưm… Là nơi này sao…Ưm…” Hắn cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ hoa tâm vừa co rút, trán đổ mồ hôi, hắn ôm nàng bắt đầu đi xuống đình hóng mát.
“A… Phu quân… Chàng đừng nhúc nhích…”
“Bảo bối… Không phải nàng muốn về phòng sao…” Mới đi được vài bước bậc thang, đã khiến hơi thở của hai người như muốn ăn đối phương.
Hắn không cố ý động, chỉ là đi bậc thang cọ xát nhiều hơn cùng với sự nhạy cảm khi vặn eo của tiểu gia hỏa khiến hắn phát điên. Hắn chỉ có thể tăng tốc độ bước chân đi về phòng ngủ, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không kiềm chế được bản thân, lập tức lột sạch tiểu gia hỏa trên bãi cỏ, điên cuồng thọc vào rút ra một trận.
Mặc dù Mạt Viên không có hạ nhân nhưng vẫn sẽ có tốp ba tốp năm người đến làm việc, hắn vẫn biết.