Hai người dán sát vào nhau đều không thể bình tĩnh, hắn ở trong cơ thể nàng vô cùng hòa hợp. Từng chút thay đổi của đối phương cũng có thể lập tức truyền đến hắn. Giờ phút này thậm chí hắn còn cảm thấy hơi thở và nhịp tim của hai người đồng điệu. Hắn đẩy sợi tóc ướt nóng trên trán nàng ra, hôn nhẹ lên trán nàng, mặt tiểu gia hỏa đỏ bừng, đôi mắt nâu được nước mắt rửa sạch trông càng trong veo, vô tội, ánh mắt động tình nhìn hắn chằm chằm, cái miệng nhỏ hé mở, cánh môi gần như bị cắn nát chảy máu đỏ thẫm, tiếng thở dốc yếu ớt câu lấy hắn, hơi thở quanh quẩn ở chóp mũi hắn: “Bảo bối… Ha…”
Vừa gọi nàng là bảo bối, tiểu gia hỏa đã có phản ứng, đường đi chặt chẽ vốn không ngừng đè ép côn ŧᏂịŧ sưng to của hắn, trong chớp mắt lại mυ'ŧ lấy hắn, hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại thọc lên. Hắn vừa động đã khiến nàng nghẹt thở: “A… Phu quân… chàng đừng động…”
“Bảo bối… Trách ta…” Hắn không khỏi cười khổ, tiểu yêu tinh nức nở, đôi mắt đẹp lại ầng ậc nước mắt, khóe miệng nhếch lên ai oán. Haizz đây cũng là lần đầu của hắn, mặc dù giả bộ phong lưu, cho dù ra vào thanh lâu nhưng chưa từng chạm vào một người nào, hắn còn cười nhạo những huynh đệ bại dưới du͙© vọиɠ của bản thân, không ngờ gặp phải tiểu khả ái dưới thân, hắn hoàn toàn mất khống chế. Vốn hắn còn nghĩ muốn chăm sóc nàng thật tốt, nhưng ai ngờ khi nếm được ngon ngọt trong cơ thể nàng, hắn đã mất kiểm soát. Hắn nỗ lực kiềm chế đều vô dụng.
“Còn đau không…” Hắn khàn giọng nhẹ hỏi, nhìn tiểu gia hỏa bĩu môi liếc hắn một cái, hắn bật cười: “Còn bây giờ thì sao…” Nói xong hắn đẩy hông nhét côn ŧᏂịŧ to dài vào sâu hơn chút, sau đó chậm rãi rời khỏi, khi sắp ra khỏi miệng huyệt, hắn lại nhanh chóng đẩy vào, chôn sâu trong đó, phân thân như đang chơi đùa với thịt non mềm mại trong hoa huyệt.
“A…” Thi Mặc Nhi lại ôm chặt hắn, đau đớn lần đầu đã dần hết, thay vào đó du͙© vọиɠ mà nàng không biết phát tiết như thế nào, nàng chỉ có thể ôm chặt vai hắn, thừa nhận sự thâm nhập của hắn, tốc độ này khiến nàng phải cắn vào đầu vai hắn.
“Ưm… thoải mái… có phải không… bảo bối… Nói cho ta biết… Ưm… Như này… hay như này…” Đau đớn ở bả vai kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, tốc độ đâm thọc nhanh hơn, không cần nhìn hắn cũng có thể cảm nhận được lúc này nơi giao hợp của hai người đã tràn ngập, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn hòa với ái dịch của nàng khiến nơi riêng tư trở nên ướŧ áŧ, trơn tuột, đâm thọc vài lần thì hắn suýt đâm mở tử ©υиɠ khiến hai người giật mình, tim đập lỡ một nhịp: “Nói cho ta biết… nói… nàng có muốn mạnh hơn không… Bảo bối… Kêu ra đi… Ta muốn nghe…”
“A… Phu quân… Nhẹ… Nhẹ chút…”
“Có phải thoải mái không… Mạnh hơn mới thoải mái… Ưm…” Đã phóng thích một lúc, giờ phút này hắn thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, nhưng dục căn vẫn chưa có xu hướng mềm xuống, hắn cúi đầu liếʍ cặp nhũ thịt lóa mắt trước mặt, gặm cắn viên anh đào, khẽ cắn rồi lại nhẹ kéo.
”… Đừng… đừng cắn…” Dục hỏa trên dưới đều bùng lên, Thi Mặc Nhi bị giam cầm dưới thân hắn, du͙© vọиɠ và kɧoáı ©ảʍ chồng chất khiến nàng không tự chủ mà đẩy eo nhỏ đến, muốn giải phóng làn sóng khó nhịn đang mắc kẹt trong cơ thể nàng.