Hắn phát hiện tiểu gia hỏa đã thích ứng với hoan ái, đang cố gắng phối hợp để hắn tiến vào. Khi hắn thâm nhập, nàng thẳng lưng, âm thanh bạch bạch bạch va chạm ở nơi riêng tư càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, càng nghe càng thấy dâʍ ɭσạи.
“Ưm… bảo bối… Nàng muốn nuốt ta sao… Ưm… Sướиɠ quá… Cắm hết vào… Ta chỉ muốn cắm vào…” Hắn cảm thấy tốc độ kẹo chặt của đường đi trong hoa huyệt càng lúc càng nhanh, sự phối hợp của tiểu gia hỏa khiến hắn chạm đến hoa tâm mấy lần, miệng hoa tâm hút lấy qυყ đầυ, hắn gầm nhẹ, cuồng si thọc vào rút ra.
Làn da trắng nõn, non nớt của tiểu gia hỏa đã điểm đầy dấu đỏ, là hắn hôn, gặm mυ'ŧ ở khắp nơi, như quấn lấy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiểu khả ái.
“Phu quân… Từ bỏ… Từ bỏ…”
“A… bảo bối… Nàng cắn ta chặt quá… Muốn… Nàng muốn… Nàng nghe… Đây là âm thanh thuộc về chúng ta… Nàng nghe xem… Phải không…” Nói rồi, cái hông lại đung đưa nhanh chóng, âm thanh va chạm kịch liệt thậm chí còn che lấp tiếng rêи ɾỉ của tiểu gia hỏa.
Sau mấy trăm lần chạy nước rút, Lăng Hoàng cảm thấy bên trong hoa huyệt co rút càng lúc càng nhanh, hắn biết tiểu gia hỏa lại sắp đạt cao trào.
“… A a a… Ưm… Ư ư ư… Phu quân…” Thi Mặc Nhi cắn môi dưới, cảm giác cơ thể co rút mạnh, thậm chí còn có ý muốn đi tiểu khiến nàng xấu hổ, khiến nàng không thể khống chế mà tưới lên côn ŧᏂịŧ hắn.
“Ưm a… bảo bối không khóc… Ưm… Thật sướиɠ… Nàng muốn bức điên ta…” Cắn răng cố nén cực hạn mà cơn cao trào mang đến, tiểu huyệt như nổi điên hết co rút lại chèn ép khiến hắn phải ngửa đầu cảm nhận kɧoáı ©ảʍ từ thân dưới truyền đến. Đột nhiên hắn cảm giác được một đợt nhiệt khí phun ra từ hoa tâm, tưới ướt đỉnh qυყ đầυ, thậm chí phun ra từ nơi hai người giao hợp, loại này giống nhịp tim đang tăng tốc, kɧoáı ©ảʍ khiến hắn lại không nhịn được mà bắn tinh: “Ưm… Bảo bối… Nàng lại kẹp ta… Ưm…”
Thi Mặc Nhi lấy hai tay che mắt khóc nức nở: “Phu quân… Ta… Ta… Huhuhu…” Đệm dưới mông đã ướt đẫm, bên trên dính ái dịch của hai người, còn có lạc hồng của nàng, nàng vừa cao trào lại càng ướt. Đỉnh điểm của đợt cao trào khiến cơ thể nàng không nhịn được mà run lên, nàng ấm ức khóc nức nở.
“Bảo bối… Không khóc…” Sau khi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa tâm, hắn lại luyến tiếc ở bên trong rất lâu, vừa rút phân thân ra, hoa huyệt đã phun ra chất lỏng có cả dâʍ ŧᏂủy̠ lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người. Hoa môi đã sưng tấy và lòi ra vì bị chà đạp, hoa huyệt hé miệng đang thở hổn hển như cái miệng nhỏ, số tϊиɧ ɖϊ©h͙ nàng không thể hấp thụ nổi rơi xuống đệm dưới hạ thân, bao trùm lên lạc hồng của nàng.
Trong nháy mắt, hắn lại nổi lên du͙© vọиɠ, hắn áp sát miệng huyệt, cọ xát miệng lỗ hoa, kéo hai tay tiểu gia hỏa đang che mắt ra, bình ổn lại hô hấp của mình: “A… Có phải Mặc Nhi xấu hổ không… Vì vừa cao trào sao?”
“Phu quân đừng nói… Huhu… đừng nói…” Cảm thấy bản thân không khống chế nổi, Thi Mặc Nhi lại cắn chặt môi dưới.