Phu Quân Yếu Ớt, Cẩn Thận Một Chút

Chương 7.4: Đêm động phòng 1 (caoh)

Hắn cảm thấy bản thân sắp nhịn đến cực hạn, ngay sau đó động tác đâm thọc của hắn nhanh hơn, lại đút thêm một ngón tay khác để Thi Mặc Nhi có thể thích ứng nhanh hơn, nghênh đón lần phá thân kế tiếp.

“A…” Thi Mặc Nhi cảm thấy mình không chịu được cảm giác tê dại đang ngày càng tăng lên, nàng chỉ có thể dùng hai tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, móng tay cắm sâu vào trong đó, nàng có thể nghe thấy âm thanh ngón tay hắn đang không ngừng khuấy đảo nơi riêng tư dưới thân nàng. Tai nàng đỏ bừng, đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể, nhưng vì Lăng Hoàng đang ở giữa hai chân nàng nên nàng không thể khép hai chân lại, nàng đành phải co chân lại, ngón chân kẹp khăn trải giường để thích ứng với đợt kɧoáı ©ảʍ này.

“Bảo bối… Nàng thật nhạy cảm…” Tiểu gia hỏa lại cao trào lần đầu dưới ngón tay hắn. Lúc này, hắn đã cởϊ qυầи mình ra, một tay nắm phân thân sưng to của mình đi đến giữa hai chân tiểu gia hỏa.

Thi Mặc Nhi đang trải qua làn sóng kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© đầu tiên đã xụi lơ.

Lăng Hoàng đặt qυყ đầυ của mình lên miệng huyệt bắt đầu hành động, hắn thẳng lưng, qυყ đầυ không ngừng chen vào hoa huyệt: “… Ưm… Trời… Mới chỉ như vậy… đã khiến ta phát điên…” Vật cứng sưng to dính đầy dâʍ ɖị©ɧ khi chạm vào hoa huyệt khiến Lăng Hoàng nhất thời run lên, nhưng càng nóng vội thì càng không thể tìm đúng nơi: “Đáng chết…” Mấy lần đều tuột khỏi miệng huyệt, Lăng Hoàng thở hổn hển.

Cuối cùng, dục căn của hắn cũng chính xác để trước miệng huyệt: “Bảo bối… Cảm nhận ta…” Nói xong cơ thể hắn chậm rãi động, côn ŧᏂịŧ to dài xâm nhập vào tiểu huyệt. Quả nhiên đúng như tưởng tượng, hắn chỉ mới tiến vào cơ thể nàng một chút, thịt mềm trong hoa huyệt như gặp kẻ địch, đè ép, bao vây như muốn đẩy côn ŧᏂịŧ ra ngoài, lại như muốn hút vào: “… Ưm… Bảo bối… nàng thật chặt… Ta sắp điên mất… sắp điên rồi…” Hắn gầm nhẹ, không ngừng đâm về phía trước, cuối cùng qυყ đầυ cũng cảm nhận được tầng chướng ngại trong hoa huyệt, tiểu khả ái dưới thân hoàn toàn thuộc về chính mình.

Hắn đẩy mạnh hông về phía trước, xuyên qua hoa huyệt, xuyên thủng tầng chướng ngại kia.

“A!” Thi Mặc Nhi hét lên một tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy, đau đớn khi phá thân khiến nàng hét lên rồi khóc nức nở, ban đầu nàng không tỉnh táo vì uống rượu, giờ phút này nàng tỉnh táo lại: “Đau quá… Phu quân… Đau quá…”

“Ưm… Ta biết… Bảo bối…Thật xin lỗi… Ta biết… Ta biết…” Hắn cưỡng chế mình phải tạm thời bất động, ép cơ thể xuống, ôm nàng, một tay xoa đầu nàng, một tay ôm vai nàng muốn dỗ nàng. Ai ngờ, hắn càng ôm chặt nàng, mức độ dán vào nhau của hai người càng chặt hơn, hắn càng tiến vào trong cơ thể nàng một cách vô thức: “A… Ưm… Bảo bối… Cảm giác cắm vào trong nàng thật… Quá sung sướиɠ… Ta không dừng được… Ưm… Xin lỗi… Ư ư… Ta không nhịn được…” Thắt lưng không nghe sai khiến, cho dù trong lòng hắn có trăm ngàn thương hương tiếc ngọc, giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể hóa thành cầm thú.

Hắn ôm chặt lấy nàng, để nàng tận lực khóc trong ngực mình, dưới mông không ngừng đong đưa để côn ŧᏂịŧ to dài của mình cắm vào rồi thọc vào rút ra trong hoa huyệt: “Ưm… bảo bối… Nàng kẹp ta… Không được… Không xong rồi…” Nếp uốn trong động hoa không ngừng khóa chặt côn ŧᏂịŧ. Hắn vừa động, bên trong lôi kéo như có ý thức, không cho côn ŧᏂịŧ rời đi: “Ưm… để nàng ăn… Ưm a…” Kɧoáı ©ảʍ dưới eo tích lũy càng ngày càng nhiều khiến hắn không nhịn được mà buông lỏng eo, bộc phát rồi phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Thi Mặc Nhi co rút vì bị cơn nóng bỏng tập kích: “A…” Đôi mắt ướŧ áŧ của nàng khẽ mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cũng đang ửng đỏ, gần trong gang tấc. Nàng thở dốc, hắn cũng thở dốc theo, hai người cùng phả hơi thở vào nhau, du͙© vọиɠ gợϊ ȶìиᏂ, chỉ liếc mắt một cái lại lặng lẽ bùng cháy.

“Phu quân, chàng!” Long căn trong huyệt lại chậm rãi lớn hơn, càng cứng rắn hơn vừa rồi…

Hắn cười, mặt hắn đầy du͙© vọиɠ nhưng lại vô cùng quyến rũ: “Nương tử… một lần nữa… Được không… Ta còn muốn… Vẫn không đủ, nàng…”