Chương 310 (32)
Edt : Nhan
A Lương có chút mờ mịt: “Anh Thâm, không về công ty thì đi đâu?”
Cố Vân Thâm lạnh nhạt nói: “Đến quán bar A.”
Chỉ là hắn muốn đi xem một chút xem lời cô nói rốt cuộc là thật hay giả.
Cái gì mà uống rượu xong liền kéo người bên mình đi khiêu vũ!
Nói lung tung!
Sau khi xác nhận cô nói bừa, hắn sẽ trở về công ty để họp.
......
Khúc Yên cùng Cố Tử Dục cùng nhau đến quán bar bạn hắn mới mở -- A.
Nhưng cô không nghĩ tới, “bạn” trong miệng Cố Tử Dục lại là Lương Tấn, bạn trai cũ của nguyên chủ 'Khúc Yên'.
Oan gia ngõ hẹp.
“Anh Tấn, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Tiếu Ngôn.” Cố Tử Dục cực kì phấn khởi giới thiệu.
Lương Tấn nhìn Khúc Yên, nghi ngờ nhíu mày.
Cô gái này trông rất giống......
Giống ai nhỉ?
Hắn nhất thời cũng không nhớ ra.
“Chào anh.” Khúc Yên khẽ nhướng mày, nở nụ cười kiều diễm.
“Chào em, chào em!” Lương Tấn dưới ánh mắt mê hoặc của cô, trong nháy mắt liền quên đi chút hoài nghi trong đầu.
Cô gái này thực sự rất xinh đẹp!
Mỹ nhân đẹp trong cốt cách chứ không phải ngoài da, hai chị em Khúc gia cũng đẹp nhưng kém xa bông hoa tuyệt sắc ngát hương trước mắt này.
“Tử Dục, chúng ta phải đứng ở đây nói chuyện sao?” Khúc Yên quay đầu nhàn nhạt nở nụ cười với Cố Tử Dục, “Không có chỗ ngồi sao?”
“Có có có!” Lương Tấn cướp lời, “Để lại ghế dài tốt nhất cho hai người, đi theo tôi.”
Hắn đi trước dẫn đường.
Cố Tử Dục có chút không vui, nghiêng đầu nói bên tai Khúc Yên: “Tiếu Ngôn, anh và anh Tấn mặc dù là bạn bè, nhưng mà...... Anh ta phong lưu thành tính, em đừng để bị lừa.”
Khúc Yên không khỏi cười hắn: “Không phải anh cũng phong lưu thành tính sao?”
Cố Tử Dục cười hắc hắc, ngược lại không giải thích.
Giải thích cũng vô dụng, lịch sử tình trường của hắn cũng đã bị chú tư 'bán đứng' sạch sẽ.
Khúc Yên nhìn bóng lưng Lương Tấn, khẽ nheo mắt lại.
Tra nam Lương Tấn này, nếu hôm nay trùng hợp đυ.ng phải cô, vậy cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo.
“Rượu cũng đã chuẩn bị xong.” Lương Tấn rất ân cần, vây quanh Khúc Yên, bên rót rượu bên xiên hoa quả, “Mỹ nữ Tiếu Ngôn, ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh đi?”
“Tới quán bar mà ăn dưa hấu gì chứ.” Khúc Yên cầm cốc rượu lên, nở nụ cười xinh xắn, “Chúng ta oẳn tù tì đi!”
“Được được, anh chơi với em!” Lương Tấn thấy cô chủ động tiếp cận hắn, trong lòng nhất thời hiện lên tà niệm.
Hắn cùng Thôi Viện Viện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đã lâu, không có mới mẻ kích động gì, ngán.
Hôm nay hiếm khi đυ.ng phải vưu vật như vậy, đêm nay hắn nhất định phải có được cô!
Cố Tử Dục ở bên cạnh tức giận tới trợn mắt, Khúc Yên không oẳn tù tì với hắn mà chỉ chơi với Lương Tấn.
“Anh thua, uống đi.” Khúc Yên chơi mười thắng chín.
“Được, anh uống!” Lương Tấn thua, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, không phục nói, “Chơi lại!”
“Được, chơi lại.” Khúc Yên bất động thanh sắc mở hệ thống thương thành mua một viên thuốc, thừa dịp Lương Tấn không chú ý bỏ vào trong ly rượu của hắn.
Tên cặn bã này không phải chuyên môn thích hạ thuốc người khác sao?
Hắn đưa nguyên chủ yêu hắn tha thiết lên giường nam nhân khác, hôm nay cô liền để hắn nếm thử cái gì gọi là 'ăn miếng trả miếng'.
“Kí chủ, dược tính của loại thuốc này có thể khiến hắn dồi dào tinh lực.” Trợ thủ hệ thống Tiểu Thất nhắc nhở, “Nếu như đêm nay hắn quá độ, có thể sẽ lưu lại di chứng, về sau ngay cả cái kia cũng không nổi......”
“Không phải là hắn xứng đáng sao?”
Khúc Yên đóng hệ thống lại, cong môi nở nụ cười kiều diễm, cầm ly rượu lên, đưa tới trước mặt Lương Tấn, “Anh lại thua rồi.”
Cô cười lên vừa mềm mại lại ngọt ngào, tựa như yêu tinh quyến rũ câu hồn người, đẹp đến nỗi trái tim rung động.
Lương Tấn mơ mơ hồ hồ nhận ly rượu, một ngụm lớn uống hết.
Khúc Yên ung dung nhìn hắn.
Không đến một giây, Lương Tấn ngã phịch một tiếng xuống ghế dài.
______________________________
Chương 311 (33)
Edt : Nhan
“Tử Dục, bạn anh uống say rồi.” Khúc Yên dìu Lương Tấn đứng lên, “Lúc mới vừa vào tôi nhìn thấy bên cạnh có một khách sạn, không bằng anh đi thuê phòng cho anh ấy nghỉ ngơi đi?”
“Tiếu Ngôn, em đừng quan tâm hắn, cứ để hắn ngủ ở đây đi.” Cố Tử Dục bị lạnh nhạt nửa ngày, cực kì không vui, lười quản Lương Tấn say quắc cần câu.
“Vậy không được, là em khiến anh ấy say như vậy, không thể không quan tâm.” Khúc Yên tự đỡ Lương Tấn đi ra bên ngoài.
Cố Tử Dục không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, giúp cô dìu người.
Khúc Yên đến khách sạn bên cạnh thuê một phòng cho Lương Tấn.
“Đi thôi, để hắn ngủ.” Cố Tử Dục ném Lương Tấn lên giường, nói với Khúc Yên, “Đêm nay em chưa uống với anh ly nào, chúng ta về uống tiếp!”
“Chờ em một chút.” Khúc Yên lấy điện thoại ra, hỏi Tiểu Thất một chút tư liệu, tiếp đó gọi ' tiểu thư ' cho Lương Tấn.
Cô chuyên chọn phụ nữ phong trần vừa già lại xấu xí -- những người không làm ăn được gì mấy, đã bốn mươi năm mươi tuổi.
Cô rất rộng lượng gọi cho Lương Tấn mười tám người một lúc.
“Chúng ta đi thôi!” An bài xong, Khúc Yên cười hì hì rời đi.
Cô và Cố Tử Dục từ trong khách sạn đi ra liền thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Là Cố Vân Thâm.
“Hai người......” Cố Vân Thâm liếc qua biển hiệu của khách sạn -- khách sạn ân ái tình thú.
“Sao anh lại tới đây?” Khúc Yên cũng liếc mắt nhìn biển hiệu khách sạn, “Cái tên này có phải rất diễm tục không? Nhưng phòng cũng không tệ, trang hoàng rất có hứng thú.”
“Cô vào khách sạn?” Cố Vân Thâm chậm rãi nheo mắt, ngữ khí lạnh lùng.
“Đúng rồi, tôi và Tử Dục vừa vào, chúng tôi còn thuê một phòng.” Khúc Yên nói thật, chỉ là không nói toàn bộ mà thôi, “Không nói chuyện với anh nữa, tôi và Tử Dục còn muốn đi uống tiếp.”
Cô nói xong liền tùy ý đi vào quán bar.
Cố Tử Dục theo sát cô, một câu cũng không dám nói với chú tư của hắn, chỉ sợ chú tư lại tuồn ra lịch sử đen tối của hắn.
Cố Vân Thâm dừng lại tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích, A Lương phía sau hắn hỏi: “Anh Thâm, anh hẹn khách hàng uống rượu sao? Hội nghị xuyên quốc gia phải làm sao bây giờ?”
“Hủy bỏ.” Cố Vân Thâm gọi điện thoại cho thư ký, hủy bỏ lịch trình đêm nay.
Sau khi hắn cúp điện thoại, nói với A Lương, “Anh vào lễ tân khách sạn này hỏi một chút, vừa rồi hai người này có phải thật sự tới thuê phòng không.”
A Lương hỏi: “Anh Thâm, anh muốn nói cô gái xinh đẹp vừa rồi sao?”
Cố Vân Thâm nhàn nhạt ừ.
A Lương gật đầu, đi vào khách sạn, hỏi vài câu.
Miệng lễ tân khách sạn tình thú này không kín đáo, không nói đến hai câu liền bị moi ra.
A Lương cảm thấy năng lực làm việc của mình không tệ, vui vẻ đi ra báo cáo: “Anh Thâm, đã hỏi được! Bọn họ thật sự thuê phòng! Là cô bé kia thuê.”
Cố Vân Thâm nghe vậy khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, đột nhiên nắm chặt tay lại.
Cô quả nhiên dự định đêm không về ngủ!
Thậm chí ngay cả phòng cũng đã thuê!
Cô chọn khách sạn tình thú mập mờ như thế, còn cùng Tử Dục đi xem trang trí của phòng!
“A Lương, chúng ta vào quán bar.” Giọng trầm thấp của Cố Vân Thâm ẩn ẩn tức giận.
“Được, Anh Thâm.” A Lương không phát hiện cơn giận của hắn, một bên đẩy xe lăn, một bên cảm giác rất mới lạ tiếp tục hồi báo, “Lễ tân nói phòng cô bé kia thuê tên là ' tâm đầu ý hợp '. Còn có ba chiếc gương đặt ở ba cạnh giường, tình lữ có thể thấy rõ ràng dáng vẻ đối phương ở trên giường.”
Cố Vân Thâm nắm chặt tay thành nắm đấm, ức chế cảm xúc, lạnh lẽo nói: “A Lương, đừng nói nữa.”
______________________________
Chương 312 (34)
Edt : Nhan
Khúc Yên cùng Cố Tử Dục oẳn tù tì đấu rượu, cô cố ý thua nhiều, rót cho mình không ít rượu.
Cô chính là muốn nhìn một chút xem Cố Vân Thâm có phải thật sự mặc kệ cô không.
-- Choáng váng, hình như uống hơi nhiều.
Cô nghĩ ở trong lòng.
Thời điểm Cố Vân Thâm vào đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô. Uống nhiều quá, lại còn không chịu ngừng!
“Anh Thâm, chúng ta ngồi chỗ nào?” A Lương giúp Cố Vân Thâm đẩy xe lăn, nhạc xung quanh đinh tai nhức óc, hắn chỉ có thể gân giọng hô.
Bốn phía nhìn sang, mang theo tò mò dò xét.
Tại sao có thể có nam nhân ngồi xe lăn đến quán bar chơi?
Nhưng nam nhân này quá đẹp trai, khi ánh đèn lộng lẫy chiếu vào mặt hắn lại thâm thúy quyến rũ lạ thường.
Ngay cả xe lăn như cũng biến thành điểm cộng, tăng thêm một loại cảm giác ốm yếu tuấn mỹ.
“Bàn kia.” Cố Vân Thâm chỉ tay...
A Lương nhìn qua, vị trí bàn kia ngay cạnh ghế dài, có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia ở khoảng cách gần.
Anh Thâm đối với cô gái này...... Có phải có tình cảm đặc biệt không?
Sẽ không phải là bắt gian chứ?
“Tiếu Ngôn, em đau đầu sao?” Ghế dài bên kia, Cố Tử Dục thấy Khúc Yên vừa uống vừa không ngừng day huyệt thái dương, không đành lòng để cô uống nữa, “Đừng uống, chúng ta ra nhảy đi.”
“Được, chúng ta đi nhảy.” Khúc Yên đạp giày cao gót đứng lên, cơ thể lung la lung lay.
“Cẩn thận.” Cố Tử Dục đỡ lấy cô.
Hắn thật sự không cố ý chiếm tiện nghi, cũng chỉ là thuận tay vịn trên hông cô.
Khúc Yên liếc tay hắn một cái, không đẩy ra.
“Đi, đi nhảy đi.” Cố Tử Dục ôm lấy eo cô, muốn đi về phía sân nhảy.
Nhưng hai người vừa mới đi khỏi ghế dài, Cố Tử Dục đột nhiên cảm giác cánh tay đau xót!
“Ai! Mẹ nhà nó dám túm tôi!”
Hắn giận dữ quay đầu, đang muốn chửi ầm lên, đã thấy đôi mắt phượng lạnh như băng đen như mực đang nhìn hắn.
“Chú, chú tư......” Cố Tử Dục sững sờ, lời thô tục đến bên miệng lại yên lặng nuốt vào.
“Buông cô ấy ra.”
Ngữ khí Cố Vân Thâm thanh lãnh, nghe như không có chút gợn sóng nào, nhưng Cố Tử Dục không biết sao lại nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.
Cố Tử Dục do dự buông tay đặt ngang hông Khúc Yên ra, lúng túng nói: “Chú tư, chú cũng tới đây sao? Uống rượu không? Tiền cứ tính vào của cháu......”
Cố Vân Thâm không để ý tới hắn ta, ánh mắt âm u khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Yên.
Sắc mặt cô đỏ hồng, ánh mắt có chút mê ly, không quá ổn, đang đưa tay muốn khoác lên vai Cố Tử Dục mượn lực.
Cố Vân Thâm bất động thanh sắc bắt cổ tay nhỏ của, giữ cô: “Đứng cũng không vững, còn nhảy múa cái gì.”
“Ai nói tôi đứng không vững?” Khúc Yên hất tay hắn ra, ở trước mặt hắn đi tới đi lui mấy bước, lung lay sắp đổ, “Anh xem, không phải tôi đi bình thường sao?”
Cô đưa mắt nhìn Cố Tử Dục, “Không phải nói đi nhảy sao?”
Cô khoác hai tay lên vai Cố Tử Dục, “Nhảy ở đây sao?”
Cô vòng lấy cổ hắn, nghe tiết tấu lay động.
Cố Tử Dục cảm giác cổ mình trong nháy mắt cứng đờ, không phải do cô giữ mà là bị chú tư nhìn nên căng thẳng.
Xong rồi, dựa vào hơn hai mươi năm hiểu biết của hắn về chú tư, chú tư tuyệt đối đã tức giận!
Nhưng chú tư tức cái gì?
Hắn đã trưởng thành, cũng không phải yêu sớm, chú tư sẽ không dạy dỗ hắn.
“Ưʍ...... Tử Dục, em có chút đau đầu.” Khúc Yên lung lay, dưới chân dẫm loạn, bàn tay chạm lên l*иg ngực Cố Tử Dục.
Cố Tử Dục bị dọa đến giật mình, cuống quít lùi về phía sau co người lại: “Tiếu, Tiếu Ngôn...... Nếu không thì chúng ta về chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát?”
Khúc Yên nhìn hắn không có tiền đồ, trong lòng thấy buồn cười --
Sao lại sợ chú tư anh đến thế?
Thôi không sao, không nhảy thì đi khách sạn nghỉ cho khỏe, tôi thật sự đau đầu.
“Tử Dục, chúng ta đi......”
Khúc Yên vừa mở miệng, chỉ mới nói nửa câu, Cố Vân Thâm thình lình cắt đứt cô: “A Lương, mời cô Tiếu Ngôn lên xe, chúng ta về nhà.”
Khúc Yên nhướng mày, miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Cố tiên sinh, về nhà gì chứ? Về nhà của ai?”
______________________________
Chương 313 (35)
Edt : Nhan
“Trở về nhà của chúng ta.” Cố Vân Thâm trầm giọng nói.
“Chú tư......” Cố Tử Dục giật nảy mình, “Cái gì gọi là nhà của hai người? Chú và Tiếu Ngôn có quan hệ thế nào?”
Cố Vân Thâm liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chú và cô ấy có hôn ước. Cô ấy là vị hôn thê của chú.”
Cố Tử Dục nhíu mày, chần chừ nói: “Không đúng, cháu nhớ vị hôn thê của chú tên là Thôi gì đó Viện, đã quyết định từ lâu rồi.”
“Đó là trước đó.” Cố Vân Thâm nheo mắt lại, lạnh lẽo quét Cố Tử Dục một cái, “Sao, cháu dự định cướp người? Cháu trai cướp dì tư, tin tức này truyền về Cố gia, cháu cảm thấy cha cháu có thể đánh mông cháu nở hoa không?”
Cố Tử Dục không hiểu sao lại có cảm giác trên mông mát lạnh.
Nếu như chuyện này thật sự truyền về Cố gia, cha hắn chắc chắn cảm thấy mất hết mặt mũi, sau đó quật roi xuống người hắn.
Quả thật rất có thể bị đánh......
“Tử Dục, anh đừng sợ.” Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, ngọt ngào nói, “Chú tư anh hù dọa anh đấy. Em và anh ta cũng không kết hôn hay cử hành lễ đính hôn, không tính là vị hôn thê.”
“Tiếu Ngôn, vậy chúng ta......” Cố Tử Dục tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Chúng ta lén lút chuồn đi nhé? Chú tư ở đây, anh cảm giác cả người không được tự nhiên. Anh dẫn em đi chỗ khác chơi.”
“Được.” Khúc Yên gật đầu.
Cô chủ động giữ chặt tay Cố Tử Dục, đi ra bên ngoài.
Ra đến nơi an tĩnh, cô mới buông tay ra, hỏi, “Chúng ta đi đâu?”
Cố Tử Dục cúi đầu nhìn tay mình một chút, ài...... Hắn trải qua tình trường, quen biết nhiều cô gái như vậy, sao hôm nay được nắm tay một chút mà lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!
“Tử Dục?” Khúc Yên nhìn hắn ngây ngốc ngẩn người, nghi ngờ gọi, “Anh sao vậy?”
“Anh dẫn em lên trên núi ngắm cảnh đêm có được không?” Bỗng nhiên Cố Tử Dục dâng trào cảm xúc, nhất định hắn đã gặp được định mệnh của đời mình nên mới có thể năm tay một chút đã kích động!
Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Khúc Yên, lớn tiếng nói, “Dù bị cha đánh, anh cũng muốn theo đuổi em! Anh muốn cùng chú tư cạnh tranh công bằng!”
Khúc Yên cười khẽ: “Chú tư của anh cũng không theo đuổi em, không thể cạnh tranh.”
“Tiếu Ngôn, em đợi anh một phút, anh đi lấy xe.”
Cố Tử Dục vội vàng đi lấy xe, nhưng chỗ đậu đông đúc, xe của hắn bị kẹt ở xó xỉnh, không mở được cửa xe, không thể làm gì khác hơn là để Khúc Yên chờ một lúc.
Khúc Yên đứng bên cạnh bồn hoa, quay đầu nhìn về phía quán bar một chút.
Cố Vân Thâm cùng tài xế A Lương của hắn cũng đi ra.
Cô đưa mắt nhìn xa xa, thầm nghĩ --
Tiểu Cố, trừ phi đêm nay anh thổ lộ trước mặt mọi người, bằng không tôi sẽ không trở về với anh.
Xe lăn của Cố Vân Thâm đang tới gần cô, nghe được câu này, mặt bỗng cứng đờ.
Cô còn muốn làm loạn đến lúc nào!
“A Lương, chúng ta về công ty!” Hắn rõ ràng bản thân bị cô trêu đùa, lòng có chút tức giận.
“Anh Thâm, anh không bắt gian?” A Lương ngay thẳng nói, “Cô gái xinh đẹp kia không phải vị hôn thê của anh sao? Cô ấy cùng cháu anh...... Đây không phải là đội nón xanh cho anh sao?”
Hai tay Cố Vân Thâm đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, lạnh lùng nói: “A Lương, đừng nói nữa!”
“A......” A Lương gãi đầu một cái.
Câu nói này, hình như Anh Thâm đã từng nói một lần.
“Tiếu Ngôn! Lên xe --” Cố Tử Dục thật vất vả đẩy xe, vội vàng gọi Khúc Yên.
“Anh Thâm, bọn họ đi rồi sao? Anh thật sự không đuổi theo?” A Lương nhịn không được lại lắm miệng hỏi một câu.
Ngực Cố Vân Thâm chập trùng, hít một hơi thật sâu: “Đẩy tôi qua đó.”
A Lương cảm giác mang trong mình sứ mệnh quan trọng, nhanh chóng đẩy hắn tới, ngăn trước người Khúc Yên.
______________________
Chương 314 (36)
Edt : Nhan
“Làm sao?” Khúc Yên bị ngăn lại, môi đỏ cong lên, liếc nhìn Cố Vân Thâm một cái.
Cô mang theo mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt kiều diễm như có hơi nước, xinh đẹp quyến rũ, hấp dẫn lạ thường.
“Tôi nói lần cuối, theo tôi về nhà.” Sắc mặt Cố Vân Thâm thanh lãnh, mở miệng nói.
“Vậy tôi cũng nghiêm túc nói với anh một lần.” Khúc Yên khom người, nhìn thẳng vào mắt phượng sâu thẳm đen như mực của hắn, gằn từng chữ nói, “Lúc trước anh từng nói thích tôi, hôn tôi, nhưng anh chiếm tiện nghi xong lại không chịu nhận. Tôi rất tức giận với hành vi của tra nam như anh, cho nên, tôi muốn trả thù anh bằng cách anh đã làm với tôi.”
Cô thẳng thắn, hạ mắt tới gần, áp chóp mũi lên mũi hắn, nhẹ giọng nói, “Anh không cần phải để ý tới việc tôi ' trả thù '. Trừ phi anh thích tôi, anh để ý tôi......”
Cô chỉ thân mật với hắn một vài giây rồi lại lùi ra sau --
Tiểu Cố, tôi cho anh năm giây để quyết định.
Nếu như anh không thích tôi, cũng không thèm để ý đến tôi thì thôi.
Một, hai, ba......
Cô thầm đếm ở trong lòng.
Đếm tới giây cuối cùng, Cố Vân Thâm vẫn không phản ứng chút nào, chỉ nhìn chằm chằm cô thật sâu.
Khúc Yên khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói: “Coi như tôi thua. Tôi đi.”
Cô quay người, kéo cửa xe Cố Tử Dục ra.
Cô vừa nâng một chân lên muốn vào trong xe, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nam nhân trầm thấp --
“Đúng, anh thích em.”
Khúc Yên kinh ngạc quay đầu lại: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Cố Vân Thâm thâm thúy, nói: “Ngoan, theo anh về nhà đi.”
Khúc Yên cong môi: “Không phải anh nói chúng ta chỉ là đối tác thôi sao?”
Đáy mắt Cố Vân Thâm lướt qua một tia bất đắc dĩ, môi mỏng khẽ mím, không phản bác.
Khúc Yên lại nói: “Không phải anh nói đau đầu nên mới hôn em sao?”
Cô xoay người lại, cười tươi roi rói, tiến đến trước mặt hắn, “Bây giờ anh đau chân sao? Thời điểm không đau có phải sẽ không hôn em nữa?”
Cố Vân Thâm đưa tay giữ eo cô, kéo cô lại gần, nhẹ hôn môi cô một chút: “Anh nói dối đấy.”
Khúc Yên che miệng, lùi lại cười nhạt --
Cuối cùng anh cũng thừa nhận.
Cố Vân Thâm nghe thanh âm trong nội tâm cô, thầm nghĩ, hắn cũng không phải không chịu thừa nhận, nhưng anh hai còn tồn tại thì vẫn là một quả bom hẹn giờ.
“Mặc dù anh thừa nhận anh thích em, nhưng bây giờ em không thể trở về với anh.” Khúc Yên lắc đầu, “Em còn chuyện chưa làm xong.”
Cô quay đầu an vị lên xe Cố Tử Dục.
Cố Tử Dục đã sớm thấy choáng váng: “Em, em...... Cùng chú tư......”
Khúc Yên thúc giục: “Lái xe.”
Xe còn chưa khởi động, cửa xe thình lình bị kéo ra, Cố Vân Thâm gắt gao bắt lấy tay cô, hơi giận nói: “Xuống xe! Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Khúc Yên nhíu mày, không động.
Cố Vân Thâm ngồi trên xe lăn, động tác không tiện, giữa hai người có chút khoảng cách, hắn không thể dùng lực đưa cô xuống.
“Anh thả em ra, em thật sự có chuyện.” Khúc Yên hất tay hắn ra.
Cô còn muốn đi an bài chuyện 'Lương Tấn chơi gái bị bắt, giới truyền thông tới tận cửa', không muốn để cho Cố Vân Thâm đi theo.
“Làm loạn lâu như vậy còn chưa đủ à?” Cố Vân Thâm không dễ dàng bỏ qua việc cô và Cố Tử Dục tiếp tục qua đêm, hai tay đè lên xe lăn, theo bản năng đứng lên, một tay kéo Khúc Yên ra ngoài.
Khúc Yên không khỏi kinh ngạc.
Hai chân của hắn có thể đứng lên rồi!
Trời ạ!
Đây không phải là chứng minh châm cứu trị liệu có ích đối với hắn, hắn thật sự vì vấn đề tâm lý nên mãi không thể hồi phục sao?!
“Đừng gây chuyện nữa.” Cố Vân Thâm chỉ đứng lên mấy giây lại ngồi xuống xe lăn, bởi vì lực chú ý của hắn ở trên người cô nên cũng không phát hiện vừa rồi mình theo bản năng đứng lên, nắm chặt cổ tay cô, trầm giọng nói, “Anh thừa nhận anh ghen, thế này có đủ không?”
Khúc Yên chớp chớp mắt nhìn: “Anh còn gì chưa thừa nhận không?”
Cố Vân Thâm quay đầu nói với A Lương: “Lái xe tới đây.”
Hắn phân phó xong mới nói với Khúc Yên, “Anh thích giọng nói của em, thích hương thơm trên người em, thích dáng vẻ lúc em cười, thích những suy nghĩ ngây thơ của em. Không thích em đi cùng một chỗ với người đàn ông khác, không thích em uống rượu với người đàn ông khác, không thích em ngồi trên xe người đàn ông khác.”
Hắn nói một hơi, ánh mắt nóng rực như lửa đốt, chăm chú nhìn cô, “Em còn muốn nghe gì? Anh sẽ nói cho em nghe hết.”