Tô Miểu ngồi bên cửa sổ và mở sách hướng dẫn làm bài tập ra, cô ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống ở bên ngoài, dòng sông Gia Lăng lấp lánh sóng nước.
Cô lật tay trái của mình lên, ngắm nhìn hình xăm đôi cánh đại bàng nhỏ trên cổ tay, cuối tuần này phải đi xóa thôi, tuyệt đối không được để giáo viên nhìn thấy nó.
Cô nằm dài trên bàn học, chăm chú nhìn hình xăm đôi cánh đại bàng màu chàm này, nghĩ đến lời nói của Trì Ưng, đôi mắt cô dịu lại…
“Cánh nhỏ, em có thể mang chị bay cao được bao nhiêu? Thật ra không cần phải bay quá cao, có thể nhìn thấy ánh mặt trời là tốt rồi.”
…
Ngày hôm sau, Tô Miểu đến trường học.
Trong lớp đã sớm có nhiều người ngồi, mấy bạn nữ mặc đồng phục cột tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng trước đang sôi nổi bàn tán về câu chuyện phiếm vừa mới ra lò…
“Nghe nói tối qua Tần Tư Nguyên đi quán bar uống đến say khướt không biết gì, thậm chí còn không nghe điện thoại, anh trai cô ấy hoảng đến mức phát điên.”
“Cứ khóc suốt thôi, ngồi trên cầu thang không chịu về nhà, ai khuyên cũng không chịu nghe.”
“Tại sao vậy?”
“Còn tại sao nữa, chuyện đau lòng muôn thuở trong tình yêu chính là yêu thầm. Cuối cùng nghe nói vẫn là Trì Ưng đích thân đến đó mới thuyết phục đưa cậu ấy về nhà được.”
“Còn quấn lấy Trì Ưng cùng đi ăn khuya nữa.”
“Quào, mình cũng muốn ăn tối với Trì Ưng.”
“Mình cũng muốn.”
“Cái nào cũng muốn, mình còn muốn cậu ấy đút cho mình nữa.”
“Haha haha, các cậu điên hết rồi à?”
“Hai người này, mình thật sự muốn ghép đôi cho bọn họ quá.”
“Thật à, đại tiểu thư với hotboy ấm áp, thật sự có thể sao?”
“Ấm áp? Cậu có hiểu lầm gì đó về Trì Ưng à?”
“Tuy rằng cậu ấy có vẻ đối xử tốt với mọi người, nhưng thật ra cậu ấy lãnh đạm từ trong xương cốt, rõ ràng… chỉ vì nghĩ đến thể diện của bạn thân mình là Tần Tư Dương thôi.”
“Tần Tư Nguyên cũng không tệ mà, dáng dấp cũng xinh đẹp. Nếu mình là con trai thì mình cũng thích.”
“Cho dù xinh đẹp đến mấy thì vẫn kém xa so với người kia...”
Các cô gái liếc nhìn Tô Miểu đầy ẩn ý, chỉ thấy cô đang nghiêm túc học từ đơn tiếng Anh: “Chẳng phải người ta đã chọn ngồi cùng bàn với cô ấy ngay ngày đầu tiên à, chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao?”
“Chậc chậc, mặc kệ cô ấy xinh đẹp thế nào, có ích lợi gì chứ, cô ấy xứng đôi với Trì Ưng sao...”
Mọi người đang nói chuyện thì Tần Tư Nguyên vui vẻ bước vào phòng học, nở nụ cười như gió xuân ấm áp.
Các cô gái xung quanh nhao nhao chào hỏi cô ta: “Chào buổi sáng, Tư Nguyên.”
“Xin chào!”
Khi Tần Tư Nguyên ngồi vào chỗ, cô ta ngước nhìn dãy bàn phía sau lớp học, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Tô Miểu vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua, còn cố tình dành “chỗ ngắm cảnh” độc quyền cho người nào đó.
Bởi vì chuyện này, sáng sớm, cô đã chịu đựng bao nhiêu ánh mắt xem thường của mọi người.
Lúc này, anh trai song sinh Tần Tư Dương cũng bước vào lớp học.
Tướng mạo Tần Tư Dương cao ráo tuấn tú, so với khí chất sắc bén của Trì Ưng thì anh ta có chút lạnh lùng trong trẻo hơn, nét mặt cũng dịu dàng lịch sự hơn.
Anh ta đeo tai nghe, xách một chiếc túi màu đen trên vai, đi thẳng đến hàng ghế sau cùng bên cạnh Tô Miểu.
Mọi người quay đầu lại như bánh xe đang xoay vòng trong trục, đồng loạt nhìn về phía Tần Tư Dương.
Tất cả đều cho rằng anh ta sẽ lên tiếng bênh vực em gái mình, hoặc gây rắc rối cho Tô Miểu vì chuyện của mẹ anh ta.
Nhưng thật không ngờ, câu nói đầu tiên mà anh chàng đẹp trai lạnh lùng này nói lại là…
“Tô Miểu, xin chào cậu, tôi tên Tần Tư Dương.”
Tô Miểu nhìn đôi mắt đen láy và thâm trầm của đối phương, không hiểu chuyện gì: “Xin chào...”
“Tôi có thể ngồi chỗ bên cạnh cậu được không?”
“…”