Asahina Miwa cúi đầu, bà quả thực không dám nhìn thẳng bọn nhỏ trước mắt này. Mà người chồng đang đứng phía sau bà, lúc này nhẹ nhàng ôm bà, bà lại gạt tay ông ra, đưa tay lau nước mắt, liền ngẩng đầu đối mặt với cả nhà.
Hai năm trước, bà đã nghĩ tới việc muốn đền bù cho bọn nhỏ. Nhưng thật sự bà cũng không có biện pháp, đầu tiên chính là hai, ba mươi năm qua, sinh hoạt công tác của bà là nước ngoài, chứ không phải Nhật, trong nhất thời thật không có cách nào sửa lại, cũng không có cách nào lập tức về lại trong nước. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ đều không thân với bà a!
Ngoại trừ Iori, thì trong lòng bọn nhỏ kỳ thật đều kháng cự bà! Bà… Thật sự không biết phải làm sao! Ngay cả Iori, ban đầu cũng vẫn ẩn ẩn kháng cự bà.
- “Được rồi Wataru, em đã lớn, đừng nói loại lời này. Việc chúng ta cần nói bây giờ, là phải xử lý như thế nào”.
Masaomi nhíu mày, phiền muộn nói: “Nếu để Iori biết được việc này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Không chừng em ấy sẽ lại tự phong bế bản thân, chui vào thế giới riêng của mình!”
Wataru lau nước mắt, hừ nói: “Vậy đừng để anh Iori biết. Chính chúng ta không phải cũng là không biết, bản thân có phải con của mẹ không sao, nếu vậy, anh Iori có phải con ruột hay không, thì có quan hệ gì”.
Masaomi đầu cậu, xem ra Wataru rất để ý việc này. Ngẫm lại cũng đúng, anh em ở chung mười mấy hai mươi năm, đến một ngày, tự dưng biết được không phải thân thích, hơn nữa chính họ cũng không biết bản thân có phải mang họ “Asahina” không, cảm giác này, đừng nói Wataru, chính anh cũng cảm thấy khó tiếp thu.
- “Với mẹ mà nói, các con đều là con của mẹ… Các con đều là những người con, mà mẹ không thể thiếu…”
Asahina Miwa ấp úng nói: “Chỉ cần trong lòng chúng ta coi nhau trở thành người một nhà, như vậy có huyết thống hay không, thì có quan hệ gì…”
Louis cũng ôn nhu cười nói: “Đúng vậy, không có quan hệ huyết thống, rất quan trọng sao? Khi anh đến tuổi hiểu chuyện, đã được mẹ đưa về, khi đó anh Masaomi, anh Ukyo, anh Kaname và anh Hikaru, đều biết rõ anh không phải anh em của họ, nhưng các anh ấy không phải đều tiếp nhận anh sao? Biết thân thế của anh, còn những điều khác thì không biết, nhưng họ vẫn coi anh là anh em mà đối đãi đúng không? Wataru, em xem, anh Masaomi đối xử với anh, cùng đối xử với các em, có khác biệt sao?”
Wataru ngơ ngác nhìn Louis, mà mấy đứa em từ Tsubaki trở xuống, tất cả đều nhìn Louis. Louis hiểu chuyện rất sớm, lúc vào nhà Asahina, mới được hai tuổi, khi đó tam bào thai còn rất nhỏ, chưa có hiểu chuyện, vì vậy cũng không nhớ rõ Louis là được nhận nuôi.
Mà những người khác, thì càng không cần nói đến, vì họ còn chưa được sinh ra! Bởi vậy, thân thế của Louis, chỉ có mẹ Asahina, Masaomi, Ukyo, Kaname và Hikaru biết, những người khác cũng không biết được. Bởi vậy, lúc này Louis nói ra, mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả cảm kích.
Không hiểu rõ, giật mình với thân thế của Louis, cảm kích, kinh ngạc khi Louis lại chủ động nói chuyện này với cả nhà! Bất quá, lời này của Louis cũng đã làm những người khác đều nhịn không được suy nghĩ sâu xa hơn. Xác thật, Louis nói rất có đạo lý, dù có phải anh em ruột hay không, quan trọng nhất là, bọn họ cũng đã nhận định Louis anh em của họ…
- “Nếu đã nói thế, vậy tại sao lại không nói cho anh Iori?” Wataru vô cùng khó hiểu hỏi.
- “Iori và Louis không giống nhau! ngay từ ban đầu, Louis đã biết chính mình là con nuôi, nhưng Iori vẫn luôn không biết. Tính cách Iori không nhu hoà giống như Louis, em ấy rất nhạy cảm, nếu biết việc này, sợ sẽ lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Thay vì vậy, thì đừng bao giờ để em ấy biết. Mà cho dù em ấy biết đi nữa, cũng không quá khác biệt, trước sau gì, chúng ta vâ n mãi là anh em mà, đúng không” Hikaru cười nói.
Asahina Miwa cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta trước sau đều là người một nhà…”
Wataru cái hiểu cái không gật gật đầu, lại quay đầu hỏi Ukyo: “Anh Ukyo, bạn của anh điều tra được không? Anh Iori là vì nhập vai tự sát sao?”
Ukyo cười khổ, sớm tại ba ngày trước, anh đã gọi người bạn đi điều tra, anh vẫn luôn cảm thấy không đúng, dù Iori thật sự nhập vai tự sát, cũng không có nghĩa sẽ thành công, rốt cuộc một đoàn phim lớn như vậy, loại đồ vật linh tinh sắc bén giống lưỡi dao, dễ đả thương người là không được lấy ra, hoặc là nên làm đồ giả, vì vậy thật không lý do sẽ làm Iori bị thương.
Mà sự thật, đúng là như thế. Anh lấy lại bình tĩnh, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, ngữ khí vô cùng điềm đạm nói: “Iori vốn dĩ cũng sẽ không bị thương, nhưng vì người phụ trách kia lại chuẩn bị cho Iori lưỡi dao thật, Iori vừa vào diễn, liền hoàn toàn không chịu khống chế”.
- “Cho nên nói, người phụ trách kia thế nhưng chuẩn bị đạo cụ thật?!”
Fuuto không thể tin được mà nhìn Ukyo nói: “Các đoàn phim đều giống nhau, không phải sẽ chuẩn bị đồ giả, để các nghệ sĩ không bị thương sao? Người phụ trách này… Chẳng lẽ là cố ý?!”
Ukyo gật gật đầu: “Nghe nói người phụ trách kia có quen một vị thần tượng minh tinh ở đoàn phim, mà còn là họ hàng xa, mà vị minh tinh kia, nghe nói vẫn luôn không thích Iori, vì vậy cố ý vô tình nói qua với người phụ trách, bảo người phụ trách đừng với cho Iori dùng đồ vật quá mức để bụng… Người phụ trách vì nịnh bợ người kia, lại nghĩ Iori cũng chỉ là một người mới nho nhỏ, nghĩ dù dùng lưỡi dao thật, phỏng chừng thật không cẩn thận cắt vào tay cũng sẽ không đi nói lung tung”.
- “Vì vậy, ông ta liền chuẩn bị riêng cho Iori lưỡi dao thật?” Fuuto mở to đôi mắt nhìn, đầu óc người phụ trách kia là bị heo ăn sao?!
Ukyo đẩy mắt kính, cười lạnh nói: “Chưa hết đâu, theo lời của một ít người trong đoàn phim, lúc trước Iori đóng phim cũng đã sử dụng mấy món khác, giống như là kéo, doa nhỏ linh tinh. Nhưng vì vẫn luôn không có ra xảy ra chuyện, nên mọi người cũng đều không quá chú ý, cho dù có chú ý tới, cũng đều làm bộ cái gì cũng không biết”.
- “Thật quá đáng! Anh Ukyo, tên diễn viên là ai? Còn người phụ trách kia nữa, anh định làm thế náo?” Vẻ mặt Fuuto âm ngoan hỏi, dày vò một diễn viên nhỏ vì Iori, cậu vẫn có thể làm được.
- “Người phụ trách, anh sẽ cáo ông ta có ý định gϊếŧ người, diễn viên kia chính là đồng mưu. Bạn của anh nói, cậu ấy còn nắm được không ít chứng cứ có liên quan, diễn viên kia bò lên giường cũng ba người đàn ông, hơn nữa còn ngầm chèn ép người mới khác, hoặc là một ít diễn viên thất bại” Nụ cười trên mặt Ukyo rất âm lãnh.
Điều này khiến người nhìn liền nhịn không được đáy lòng lạnh run, như Hinata Rintarou, người này chưa từng nhìn thấy Ukyo chân chính tức giận, đáy lòng hiện tại liền râm mát lạnh. Ông cúi đầu nhìn mũi giày, xem ra về sau ông nên kiềm chế chút, chớ chọc đứa nhỏ này tức giận mới tốt.
Những người khác xem ra còn bình thường, bộ dáng Ukyo thật sự tức giận họ đều đã nhìn thấy. Có điều, nhìn thấy Ukyo tươi cười âm lãnh, có thể rớt luôn lớp băng, trong lòng cả nhà vẫn có chút phát lạnh. Xem ra, tương lại những người đó sẽ rất “Xuất sắc”.
Trên mặt Fuuto lộ ra một mạt tươi cười âm hiểm, có chút giống với Ukyo: “Anh Ukyo, em quen biết không ít truyền thông cao tầng, bằng không chứng cứ của diễn viên đó, cho em một phần đi”.
Ở trong vòng giải trí này, Fuuto tự nhiên biết đối phương để ý nhất là cái gì. Nắm được trong tay thứ đối phương để ý nhất, khiên họ ngã vào đáy cốc, rốt cuộc bò không đứng dậy mới là chuyện tốt!
Ukyo gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Cả nhóm đạo diễn của đoàn phim, mọi người thấy sao?”
- “Muốn em cho người đem việc này, tuôn ra sau đó thuận tiện bôi đen sao?” Fuuto theo bản năng liền nói.
Hikaru lại lắc đầu nói: “Không được, đạo diễn kia cũng có chút danh tiếng, hơn nữa, nếu không phải ông ta truyền máu cho Iori, thì hiện tại Iori cũng không có khả năng an ổn nằm trên giường bệnh. Chúng ta… Không thể làm quá mức. Lại nói, về sau nếu Iori vẫn muốn tiếp tục ở trong sự nghiệp này phát triển, cũng cần sự giúp đỡ của những người này mới được…”
- “Anh Hikaru nói đúng, vị đạo diễn kia nói thế nào cũng coi như đã cứu Iori một mạng, hơn nữa, ông ta cũng hoàn toàn không biết sự tình, tuy có dung túng hiềm nghi, nhưng… Nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của Iori”.
Asahina Miwa nói: “Chi bằng khiến ông ta cam tâm tình nguyện giúp đỡ Iori đi?”
- “Quan trọng là không có chứng cứ chứng minh ông ta trực tiếp hoặc gián tiếp thương tổn Iori, dù muốn bôi đen, Fuuto, em có thể đem người làm đến đen sao? Bạn anh cho anh một ít tư liệu, tác phong của vị đạo diễn vẫn bình thường, không có đi những địa phương kia, làm sao bôi?” Ukyo vừa nói vừa lấy điện thoại, mở ra một phần hồ sơ cho Fuuto xem.
Fuuto xem xong, liền nhíu mày nói: “Vậy cũng không thể không làm gì… Hay là thế này, em nghe nói đạo diễn này sắp có bộ điện ảnh, vốn được cải biên từ một một bộ tiểu thuyết, có một nhân vật rất không tồi, tay trái bị tàn tật vô pháp nhúc nhích, nhưng là người có chí hướng lạc quan. Tóm lại, nhân vật này, vừa lúc thích hợp với anh Iori, không phải sao? Thời gian bọn họ bắt đầu quay là ở một, hai tháng sau, đến lúc đó nếu để anh Iori sắm vai nhân vật này, thứ nhất không cần lo lắng việc ảnh hưởng đến tay trái của anh Iori, thứ hai đối với tâm lý của Iori cũng rất tốt, không cần lo lắng anh ấy nhập diễn thâm, hay là vấn đề khác. Các anh thấy thế nào?”
- “Nhân vật đó có trải qua cái gì không tốt không? Chỉnh bộ diễn trong quá trình có khúc chiết gì không?” Biểu tình trên mặt Tsubaki giống như đem tính khả năng không tốt đều bóp chết ở trong nôi, mở miệng hỏi.
Fuuto nghĩ một hồi, hình như… Thật sự có một chút?
- “Có thì vẫn có, nhưng chắc hẳn cũng không phải vấn đề quá lớn… Tóm lại, nghe nói bản thân nhân vật này là người luôn dốc lòng, hướng về phía trước. Các anh nếu vẫn không yên tâm, vậy em sẽ gia nhập đoàn phim, thế nào? Lúc trước, vị đạo diễn kia có tìm em, muốn em sắm vai chính, em vẫn chưa trả lời”.
- “Chỉ có thể như vậy…” Louis cười khổ.
- “Iori không có khả năng từ bỏ diễn kịch, hiện tại có Fuuto quan sát, tốt xấu cũng an toàn chút”.
- “Fuuto chắc chắn đạo diễn kia đồng ý sao?” Hikaru nghiêm túc nói.
Fuuto cười nhạo: “Trăm phần trăm chắc chắn. Trong lòng ông ta vốn dĩ hoài thẹn về việc anh Iori tự sát trong đoàn phim, hẳn là cũng rất lo lắng chúng ta sẽ trả thù ông ta đi! Huống chi, phía trước ông ta luôn muốn em làm vai chính cho bộ phim sau, bây giờ em đồng ý, điều kiện là làm anh Iori cũng gia nhập đoàn phim, điều này đối với ông ta mà nói, chỉ có lời chứ không lỗ” Tính luôn việc đạo diễn chó má kia không đồng ý, cậu cũng có thể dùng đủ thủ đoạn bắt ông ta đồng ý!
Đương nhiên, lời phía sau này Fuuto không nói ra.
- “Được rồi, nếu chuyện Iori đã nói xong rồi, vậy chúng ta có phải nên nói chuyện của Tsubaki và Azusa không?” Asahina Miwa vỗ vỗ tay, nhìn Tsubaki và Azusa nói.
- “Đúng nha, khi ở trong mộng, anh Tsubaki và anh Azusa nói bọn họ ở bên nhau… Là thật sao?” Vẻ mặt Yusuke tò mò hỏi.
Nam với nam nhân, lại là anh em, như vậy cũng được sao?
Tsubaki và Azusa liếc nhau, quay đầu nhìn mọi người, rất nghiêm túc gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta, ở bên nhau”.
____________
[Kỳ Thanh]: Cảm ơn đã ủng hộ