“Không, em không có… Em, em thật sự không có!”
Asahina Ema biết, cô không thể tiếp tục im lặng, vì thế liền ngẩng đầu, vẻ mặt sướt mướt nhìn mọi người, chân thành nói: “Thật sự không phải em… Các anh, xin các anh tin em a!”
- “Nếu cô không có, vậy là vị lão sư kia nói dối à? Nếu vậy, cô có muốn tôi bảo anh Ukyo giúp cô tố cáo bà ta? Dù sao cái này cũng được coi là tội phỉ báng a!” Louis gằn từng chữ, cười nói.
Iori cũng gật đầu phụ họa: “Tội phỉ báng, nhẹ nhất là phạt tiền, nặng thì dùng hình phạt. Bà ta làm hại thanh danh của cô, có thể nhận hình phạt”.
Ukyo ngoài ý muốn nhìn Iori một cái, ngay trong bầu không khí ngột ngạt này, trong lòng tự dưng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn, có chút buồn cười. Iori nhà anh, xem ra cũng học hư rồi! Có điều, hư một chút cũng tốt, cũng không có hại…
- “Em thật sự không có! Ít nhiều gì em và anh Iori cũng là anh em, hơn nữa, cũng là hai năm trước, bọn em do nóng nảy mà xảy ra chút sự cố, bây giờ đã qua lâu như vậy, em làm sao có thể cố ý hại anh Iori!”.
Asahina Ema tỏ vẻ rất chân thành: “Thật sự, các anh tin em đi, bây giờ em là em gái anh Iori, thanh danh anh Iori không tốt, bản thân em cũng bị ảnh hưởng rất lớn, không phải sao? Trừ phi em điên rồi, nếu không, em làm sao có khả năng làm ra loại chuyện như vậy, đúng không?”
- “Nhưng gần đây, không phải thần kinh cô không tốt sao? Ai mà biết, cô có điên thật hay không!”
Ánh mắt Hikaru vô cùng lạnh, nhìn Ema cười lạnh: “Được rồi, cô cũng không cần phải giải thích quá nhiều. Tôi đã luôn nghĩ, vì sao hai năm trước, khi cô vừa bước vào đây, hình như đã đối với mỗi người đều rất có hảo cảm, cũng luôn tỏ ra bộ dáng có thể đạt được sự nhận đồng của mọi người. Nhưng đối Iori lại mơ hồ bài xích. Cuối cùng, bây giờ tôi đã hiểu, vì ngay từ đầu, đầu óc cô đã không bình thường rồi!”
- “Không phải!”
Asahina Ema lớn tiếng nói: “Em chưa bao giờ cố ý nhắm vào Asahina Iori, đều là anh ta nhắm vào em mà thôi! Ngay từ đầu, anh ta đã rất ghét em, dù em làm gì, dù em trả giá thế nào, anh ta đều chán ghét em! Vì sao, các anh nói cho em biết, rốt cuộc là vì sao…!”
- “Bởi vì cô thật sự rất đáng ghét!”
Ánh mắt Iori lạnh băng, gắt gao nhìn Asahina Ema, biểu cảm trên mặt cũng có chút dữ tợn: “Asahina Ema, tôi rất ghét cô, cảm thấy cô rất ghê tởm, hận không thể khiến cô lập tức chết đi!”
- “Anh… Anh…” Asahina Ema giơ ngón tay, chỉ vào Iori run run.
Sau đó, trong lúc lơ đãng quét mắt, nhìn Masaomi, Ukyo, Kaname và Hikaru đều bày ra vẻ mặt lo lắng, chẳng qua, ánh mắt lo lắng của họ đều dồn vào Asahina Iori, chứ không phải cô!
Asahina Ema tức giận đến đau ngực, đầu đau lên. Rõ ràng cô là người bị mắng, bị nguyền rủa, chứ đâu phải Asahina Iori! Nhưng cả nhà Asahina, vậy mà chỉ luôn đứng về phía cậu ta!
Asahina Ema chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng đau, thấy hoa mắt, tức giận đến ngất xỉu. Vừa ngã xuống, đầu không cẩn thận mà đập phải góc bàn, máu rất nhanh chảy ra.
Điều đáng thương nhất là, trong nhà Asahina, không có ai đỡ cô lên, mà chỉ vây quanh người cô hận nhất, Asahina Iori. Đương nhiên, vì Asahina Ema đã ngất xỉu, nên không biết việc này, nếu không, chỉ sợ sẽ bị tức đến chết.
- “Iori, không sao đâu, đừng tức giận. Tức giận về loại người này làm gì, cô ta cũng chỉ là một ả tâm thần mà thôi, không đáng để em vì cô ta mà tức giận” Kaname vừa vỗ nhẹ lưng Iori, vừa nhẹ giọng nói.
- “Đúng vậy Iori, không phải lão sư của Asahina Ema cũng nói cô ta có vấn đề thần kinh sao? Em tức giận với người không bình thường, ảnh hưởng thân thể, không đáng!”
Masaomi nhẹ nhàng vuốt tóc Iori, lấy một cây kẹo từ túi áo: “Nào, ăn kẹo đi, đừng giận nhé?”
Iori lắc đầu, vẻ mặt buồn bực, nhưng Masaomi lại cường ngạnh đặt cây kẹo vào tay cậu, cười nói: “Khi tâm trạng không tốt, ăn kẹo là tốt nhất!”
Ukyo cũng nhẹ nhàng vỗ vai Iori, nở nụ cười có thể coi là hoà ái dễ gần, nhưng thật ra là nụ cười quỷ dị: “Yên tâm, cô ta sẽ không ở quá lâu trong nhà này đâu”.
Louis im lặng không nói, chỉ là nắm chặt tay Iori, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này Iori cũng bình tĩnh không ít, biểu cảm trên mặt cũng khôi phục trở lại bình tĩnh, ánh mắt cũng không hề quá hung ác, mà chỉ còn mang theo chút chán ghét.
Cậu lắc đầu, nói một câu: “Em đi ra ngoài đi một chút”.
Liền rút tay khỏi Louis, lùi về phía sau một bước, tránh khỏi vòng vây của mọi người, trực tiếp đi ra ngoài. Thấy thế, nhóm Hikaru định theo sau, nhưng Louis so với họ còn nhanh hơn, gần như là nhắm mắt theo đuôi.
Iori quay đầu, vẻ mặt bực bội nói: “Đừng đi theo ta!”
Biểu cảm trên mặt Louis có chút biến hóa, ôn nhu nói: “Không có đi theo em, chỉ là bọn anh cũng muốn ra ngoài, đúng lúc cùng đường”.
Iori cắn răng, nhìn biểu cảm Louis trước sau nhu hòa, vẫn bình tĩnh nhìn cậu, tức khắc, cậu có chút không được tự nhiên mà xoay người, đi nhanh về phía trước. Louis vội vàng đuổi kịp, chân chính làm được bốn chữ “Nhắm mắt theo đuôi”.
Đợi hai người đi xa, Kaname thở dài: “Thật đáng tiếc, cơ hội tốt vậy a…”
- “A, anh Kaname, em nghĩ đây không phải điểm làm chúng ta rối rắm”.
Hikaru cười lạnh, chỉ tay vào Asahina Ema đang nằm trên mặt đất, cả người vô cùng lười biếng dựa vào bức tường phía sau: “Mọi người, ai ra đỡ cô ta đi, chứ anh là hoàn toàn không muốn chạm vào cô ta, dù chỉ là một sợi tóc”.
- “Vậy làm sao đây, anh cũng không muốn chạm vào cô ta a”.
Kaname mỉm cười nói, nhìn Natsume nãy giờ đứng phía sau trầm mặc nói: “Natsume, ban nãy em không có cùng mọi người an ủi Iori, vậy nên Asahina Ema sẽ giao cho em, coi như trừng phạt a”.
Natsume cười khổ, là ai ban nãy vẫn luôn đẩy anh ra phía sau, hại anh không qua được, nên không có thể an ủi Iori a! Có điều, nhìn qua, các anh lớn đều không có ý định sẽ đỡ Asahina Ema dậy, ngay cả người anh cả ôn nhu và kiên nhẫn như anh Masaomi, luôn đặt trách nhiệm lên hàng đầu như anh hai Ukyo, cũng hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Nhưng anh không muốn loại người này chết trong nhà họ, sẽ ô uế thảm nhà họ. Càng không muốn vì loại phụ nữ này, khiến cả nhà dính phải tai tiếng. Đặc biệt là Iori, sự nghiệp của em ấy vừa mới bắt đầu, không thể bị ảnh hưởng.
Bởi vậy, Natsume cố nén sự kháng cự trong lòng, có chút thô lỗ nâng Asahina Ema dậy, thấy trán cô chảy máu, nhìn Masaomi nói: “Anh Masaomi, trán cô ta bị thương, miệng vết thương không lớn, nhưng là có chút thâm. Anh đến xem thử, miễn cho việc cô ta chết thật trong nhà chúng ta a!”
Masaomi nhíu mày, lấy điện thoại gọi cấp cứu điện, hoàn toàn không có ý định kiểm tra, đứng tại chỗ lạnh lùng nói: “Đến tối, thì gọi cho mẹ đi, bảo bà đưa cô ta đi đi”.
Ukyo đẩy mắt kính, thanh âm lạnh băng nói: “Ân, để em liên lạc”.
- “Nếu sớm đưa cô ta đi, căn bản sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Em thật sự không biết các anh rốt cuộc đang làm gì!” Hikaru mắt lạnh nhìn cả nhà, trong lòng đối với mọi người thật sự có chút giận chó đánh mèo.
Hai năm trước, anh đã nói qua với cả nhà nhanh chóng đưa Asahina Ema đi xa. Chỉ là, anh không nghĩ tới, Iori rời nhà đi hai năm, sau khi trở về, Asahina Ema vậy mà vẫn còn ở!
Hôm nay, lại vì Asahina Ema, Iori thiếu chút nữa thì…… Nhớ đến biểu cảm của Iori lúc nãy, ánh mắt đầy hận ý và hung ác, trong lòng Hikaru ẩn ẩn đau. Iori nhà anh, từ khi cùng anh sống ở Ý, gần như tinh thần chưa từng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng không lộ ra bộ dáng này!
Anh cắn răng, oán hận nhìn Asahina Ema. Nếu không phải vì loại phụ nữ khó hiểu này, căn bản Iori sẽ không như vậy…
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc này Hikaru mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút, tốt xấu cũng ngăn lại được ý định muốn xé xác Asahina Ema.
Anh cười lạnh nói: “Hai năm qua, Iori chưa từng bị dao động cảm xúc lớn như vậy. Mấy năm nay, em cũng từng liên hệ vài vị bác sĩ, giả làm bạn bè của em để tiếp cận Iori. Bọn họ đều nói, chỉ cần trong lòng không bị kích động quá lớn, vẫn luôn vẫn duy trì cảm xúc bình tĩnh, hoặc vui vẻ. Vì tâm lý của Iori căn bản không phải bệnh!”.
- “Bảo trì một hai năm, bệnh tình của Iori không chừng có thể khỏi hẳn. Nhưng tiền đề, là không thể chịu đả kích quá lớn, cũng không thể bị nhiều cảm xúc chi phối! Nhưng hôm nay, em ấy lại vì Hyuga Ema, lần thứ hai cảm xúc bị mất khống chế! Nếu không phải Hyuga Ema ngất xỉu, mọi người nghĩ Iori sẽ như thế nào?!”
- “Em ấy sẽ không chịu nổi, cảm xúc sẽ điên lên! Đến lúc đó, trốn nhà là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn, là em ấy có thể mất lý trí, chạy thẳng vào phòng bếp cầm dao đấy!”
Hikaru nói một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn những người khác, xoay người bước ra ngoài, để lại một câu: “Bản thân mọi người nghĩ lại xem, một phụ nữ khiến cả nhà gà bay chó sủa quan trọng, hay là người em trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu chuyện, săn sóc, ngoan ngoãn quan trọng!”
Chờ bóng dáng Hikaru đi xa, mọi người trong nhà mới khôi phục tinh thần.
Kaname cười khổ: “Anh Masaomi, chúng ta… Thật sự nên sớm đưa cô ta đi…”
- “May mắn bây giờ còn không muộn…” Natsume không chút ôn nhu ném Asahina Ema lên sofa, vẻ mặt chán ghét.
- “Ít nhất… Iori, chưa bị ép đến…” Tinh thần không ổn, bệnh cũ tái phát.
Masaomi vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón út, đây là món quà mà mấy năm trước, khi anh vừa lên làm bác sĩ, Iori đã dùng tiền mà cậu dành dụm từ tiền tiêu vặt để mua, tuy chỉ là một chiếc nhẫn bạc, với anh cũng không có bao nhiêu tiền, hơn nữa đeo cái này, khi làm việc cũng khá bất tiện, vì vậy anh chỉ mang mấy ngày, sau đó cũng tháo ra.
Một thời gian dài sau, anh cũng quên luôn sự tồn tại của chiếc nhẫn này… Cho đến khi, lần trước Subaru chính thức vào đội bóng, trở thành cầu thủ, Wataru đã tặng quà cho Subaru, anh mới tự dưng nhớ tới.
Chẳng bao lâu sau, Wataru cũng mang theo gương mặt giống Iori lúc đó, vẻ mặt tươi cười, thẹn thùng, mong chờ anh tán dương. Đó là Wataru, đã dùng tiền tiêu vặt gần hai tháng để mua quà.
- “Về phần của mẹ, cứ giao cho em, chỉ cần mẹ còn thật lòng coi chúng ta là con ngài, chỉ cần mẹ hoàn toàn không vì chúng ta mà mê muội “Cha kế” đến không còn lí trí” Ánh mắt Ukyo vô cùng sắc bén.
Người như Asahina Ema, một khi còn ở trong nhà họ, sẽ mang tổn người thương lớn đến Iori, anh tuyệt đối không thể lại mặc kệ cô, gây tai hoạ cho Iori của nhà anh!
_____________
[Kỳ Thanh]: Cảm ơn đã ủng hộ.