Edit: Hy
________________________
Chương 33 (chuyện cũ)
Lục Dịch Khanh thẫn thờ ra khỏi tòa chung cư. Anh không lấy xe, ma xui quỷ khiến lại cứ đâm đầu phía đường cái mà đi. Xe cộ nườm nượp, lao nhanh để lại những vệt đèn đan xen nhau, vụt đến vụt đi trong chớp mắt, Lục Dịch Khanh nhìn mà hoa cả mắt.
Lúc một chân của anh đặt lên đường lớn, Lục Dịch Khanh vẫn còn mải suy nghĩ, dì Cận lúc ấy sẽ có cảm giác như thế nào? Khi chiếc xe kia đâm vào người, có phải cũng đang lao nhanh như những chiếc xe trên đường bây giờ không?!
Vào một khắc trước khi anh lao mình vào dòng xe, cánh tay bỗng bị một lực mạnh mẽ lôi về phía sau.
Lục Dịch Khanh hồi thần, là khi đã được Tạ Định Lan kéo vào sát lề đường trong khu vực an toàn.
"Cậu điên rồi hả?" Tạ Định Lan nhìn người dại ra trước mắt, quát: "Mới nãy rất nguy hiểm đó có biết hay không?!"
Lục Dịch Khanh giương mắt nhìn hắn, lại nhìn dòng xe nườm nượp, mới giật mình ý thức được ý nghĩ vừa rồi của mình có bao nhiêu đáng sợ.
May mắn, có Tạ Định Lan kéo anh lại.
"Sao anh lại ở đây?"
Tạ Định Lan cũng không tiếp tục trách anh nữa, chỉ nói: "Tôi xem thời sự, thấy nhà họ Lục gặp chuyện, cho nên..."
"Nên anh đến tìm tôi?" Lục Dịch Khanh nói tiếp.
"Ừm." Tạ Định Lan cũng không phủ nhận. Ban đầu hắn vốn định nói là tình cờ gặp mặt, không ngờ bị người nhìn thấu tâm tư, cũng không định che giấu nữa: "Mọi chuyện cũng qua rồi, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, cũng đừng dại dột làm chuyện nguy hiểm."
"Không đâu." Lục Dịch Khanh cười cười: "Vừa rồi, cảm ơn anh nhiều."
"Không cần khách khí." Tạ Định Lan thấy anh muốn quay về, lại tiến lên vài bước, hỏi: "Cậu...Ăn gì chưa?"
"Hả? Vẫn chưa." Cả ngày nay anh vẫn chưa có gì vào bụng.
"Tôi biết một quán bán mì thịt bò rất ngon, ừm...Muốn ăn thử không?" Tạ Định Lan nói: "Cũng gần đây thôi."
Lục Dịch Khanh vốn không thấy đói, nhưng bây giờ bị người ta nhắc, cơn thèm ăn lập tức trỗi dậy, bụng còn phối hợp kêu lên vài tiếng.
Tạ Định Lan mỉm cười: "Để tôi chở cậu đi."
Quán không lớn lắm, khu vực bếp đã chiếm nửa không gian. Trong quán tuy rằng mở điều hòa, nhưng khá bí bách, bởi vậy hầu hết mọi người đều chọn ngồi bàn ngoài trời. Tạ Định Lan hình như có quen biết với ông chủ, cho dù có không ít người đến trước bọn họ, nhưng hai tô mì của họ vẫn được làm xong rất nhanh.
"Cậu ăn thử đi." Tạ Định Lan lấy đũa và muỗng ăn dùng một lần đưa cho Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh lần đầu tiên vào mấy quán ăn ven đường thế này. Anh là bác sĩ, đối với mấy quán ăn nhìn không đảm bảo vệ sinh thế này sẽ có chút kháng cự, nhưng thịnh tình không thể chối từ, anh tự nhiên cũng không biểu hiện ngoài mặt, cầm đũa gắp thử một miếng nhỏ nếm nếm, vậy mà lại ăn thật sự ngon!
Lục Dịch Khanh có chút kinh hỉ nhìn Tạ Định Lan: "Ngon quá!"
Lúc này, hình ảnh kí sinh trùng lúc nhúc trong đầu bác sĩ Lục đã bị cái cớ 'ở bẩn sống lâu' đánh bay.
Anh thật sự đói, một bát mì thịt bò to xì xụp một lát cũng chỉ còn dư lại ít nước lèo nơi đáy bát.
Tạ Định Lan ngồi đối diện chăm chú nhìn anh ăn, chính mình lại không động được mấy đũa.
Lục Dịch Khanh ăn no, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút, đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước liền hỏi: "Vết thương của anh tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Miệng vết thương kia tuy không sâu lắm, nhưng vẫn có khả năng sẽ để lại sẹo."
"Đàn ông mà, trên người có mấy vết sẹo nhỏ có sao đâu." Tạ Định Lan tất nhiên không thèm để ý.
"Ồ." Lục Dịch Khanh rũ mắt, an tĩnh nửa khắc mới nói: "Trên người A Hành cũng có rất nhiều sẹo. Anh có biết, những vết sẹo đó là từ đâu mà ra không?"
Tạ Định Lan ngây ra một lúc: "Cậu muốn biết?"
Lục Dịch Khanh gật gật đầu.
"Lúc tôi biết Cận Hành, thì hắn đã đi theo Lai Dương được một thời gian rồi." Tạ Định Lan nói: "Thủ hạ của Lai Dương hầu như đều biết đánh đấm, mà Cận Hành là xuất sắc nhất trong số đó. Người khác làm nhiệm vụ chỉ vì tiền, còn hắn thì dường như thật sự muốn bán mạng."
"Hầu hết người trong Lai thị đều có chút kiêng dè Cận Hành, nửa là vì Lai Dương coi trọng hắn, nửa còn lại là vì, Cận Hành người này thật sự rất tàn nhẫn, hắn ác với người khác, đối với chính mình càng ác hơn gấp bội. Tôi đi theo hắn hơn hai năm, ba lần nhìn hắn cả người toàn là máu bị đẩy vào phòng mổ. Mỗi lần đều cảm thấy lần này hắn chết chắc rồi, nhưng hắn vẫn có thể sống sót, sức sống ngoan cường đến đáng sợ. Những vết sẹo đều từ đó mà ra, có cái là do bị đao chém, cũng có cái do đạn bắn thủng."
Tạ Định Lan nói tới đây thì dừng một chút: "Thật ra mỗi người chúng tôi đều biết, Lai Dương có tình cảm đặc biệt với Cận Hành. Y lúc trước được Cận Hành cứu, sau lại đáp ứng giúp hắn lật lại án tử của nhà họ Cận, hết thảy đều lấy lí do đền đáp công lao bán mạng vì Lai thị của Cận Hành. Chẳng qua, sau khi mấy chuyện này giải quyết xong, Lai Dương cũng không có khả năng sẽ để Cận Hành đi." Hắn có chút lo lắng, ngập ngừng mãi mới nói: "Lúc trước cậu gặp chuyện ở quán bar, là chỉ thị của Lai Dương, Cận Hành lại ngay trước mặt y che chở cho cậu, thực chất lại đang hại cậu. Tập đoàn Cổ Lai ngoài mặt thì kinh doanh đấu giá đổ cổ, nhưng sau lưng lại lén buôn lậu súng ống đạn dược. Đám người đó, chuyện gì cũng dám làm."
"Tôi nhìn ra được, Lai tiên sinh quả thật rất để tâm tới A Hành." Lục Dịch Khanh nói: "Tôi nghĩ, hẳn là A Hành cũng thích Lai Dương rồi."
Anh sớm nên nhận ra, bọn họ chia ly ba năm, ba năm Cận Hành khó khăn nhất anh lại vắng mặt, cho nên hết thảy đều đã thay đổi. Gặp lại nhau, nhu tình giả ý, đều là từng nước cờ Cận Hành bày ra, đưa mình vào tròng.
Tất cả mọi người đều thấy rõ điều này, chỉ có mình anh một lòng nhiệt tình chui đầu vào rọ, sau đó lại thành trò cười cho người ta.
Hiện tại, anh tỉnh ngộ rồi. Sau khi hại chính cha ruột của mình vào tù, mới rốt cuộc tỉnh ra.
Lúc về đến nhà thì đã khuya lắm rồi, chỉ có phòng khách còn sáng đèn. Lục Dịch Khanh đẩy cửa đi vào, Lục Dịch Xuyên một mình ngồi trên sô pha, bên chân toàn là vỏ chai rượu.
Nhìn thấy anh về, Lục Dịch Xuyên cũng không phát cáu, chỉ mang theo ý cười trào phúng nói: "Ây dô, mới đi ăn mừng với tên họ Cận kia hả? Ăn mừng việc mày giúp hắn báo được thù rồi? Bây giờ về là muốn dọn đồ qua đó luôn phải không?"
"Báo thù?" Lục Dịch Khanh cho đến bây giờ vẫn không muốn tin, người anh trai ôn văn nho nhã trong ấn tượng của mình, lại chính là tên đồng phạm tội ác tày trời trong miệng Cận Hành: "Vậy hai người thật sự đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Cận sao? Những gì Cận Hành nói, đều là thật?"
Lục Dịch Xuyên lại nốc một ngụm rượu: "Phải thì sao? Hắn muốn tìm tao tính sổ hả? Có bản lĩnh thì tới đây đi! Lục Dịch Khanh a Lục Dịch Khanh, mày thật sự rất ngu, vừa ngu vừa dại! Tài liệu mật cũng dám đưa cho người ngoài! Mày thật sự là...Đồ không có não!"
Anh trai cứ vậy thẳng thắn thừa nhận, thừa nhận ba năm trước hợp mưu với cha hại chết hai mạng người. Lục Dịch Khanh cũng không biết bây giờ mình nên bày ra biểu cảm gì, người anh trai cùng mình lớn lên, phảng phất như biến thành người xa lạ.
Bản án của Lục An Chính tạo ra sóng gió không hề nhỏ. Cây đổ bầy khỉ tan, nhà họ Lục từng chút từng chút lụi tàn. Dù phần lớn tài sản đều bị chính phủ đóng băng, nhưng thỏ khôn có ba hang, đã có vết xe đổ của nhà họ Cận lúc trước, Lục An Chính đã sớm chuẩn bị đường lui tốt nhất, cho dù hiện tại ông bị bắt giam, người nhà vẫn không bị liên lụy, Lục Dịch Xuyên cũng có thể toàn thân trở ra, bắt đầu làm thủ tục đưa cả nhà ra nước ngoài.
Một tháng sau mở phiên tòa xét xử, thẩm phán tuyên án Lục An Chính phạm tội biển thủ công quỹ, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị phán tù chung thân, lập tức thi hành án.
_____________________________
Editor: Vì 3 chương 31, 32, 33 ngắn hơn các chương khác nên mình đăng 1 lần cả 3 luôn để mn đọc cho đã. Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha ^^