Lâm Tư Uyển lại mất ngủ.
Đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng.
Cô chậm rì rì ngồi dậy, mở lòng bàn tay, rũ mắt nhìn.
Bàn tay không tự giác cong lên, tựa như đang nắm thứ gì đó.
Tới khi ý thức được động tác mình làm thì mới đỏ mặt chôn đầu vào gối.
Cô như thế nào lại.... Như thế nào lại.... làm ra hành động như vậy...
Tiếng gõ cửa liên tục kéo đến.
Tần Mặc đang ngủ say thì bị đánh thức, đứng dựa vào cửa, cực kì không kiên nhẫn.
Trước đây Lâm Tư Uyển sẽ sợ hãi lúc anh như thế này, nhưng hôm nay lại không chút nào sợ hãi.
“Em ngủ không được.” Cô nhìn vào mắt anh, khẽ nói.
Tần Mặc rũ mắt, nương theo ánh sáng mỏng manh đánh giá tiểu nha đầu dám làm phiền giấc ngủ của mình.
Áo ngủ thần trắng, cặp mắt long lanh.
Còn có....
Một tay ôm eo cô nhấc lên, để chân cô dẫm lên chân mình.
“Sao lại không đi dép?” Anh hỏi, khi nói chuyện long mày nhíu chặt.
Hai người cách nhau cực gần, hơi thở trên người anh Lâm Tư Uyển đã rất quen thuộc, cực tự nhiên chôn ở cổ anh, ôn nhu cọ cọ.
Ngô.... Là hương vị của Tần Mặc.
bị đánh thức chỉ để cô ăn chút đậu hủ, Tần Mặc rất bất đắc dĩ, duy nhất chỉ có một biện pháp giải quyết.
Cùng với tiếng thét chói tai, cô bị anh trực tiếp ném lên giường.
Theo sau là Tần Mặc đè lên.
Trói buộc tay chân cô, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
“Ngủ không được...” Tần Mặc từ từ lặp lại một lần, hỏi lại: “Chính là muốn lên giường anh?”
“Em không có.” Lâm Tư Uyển thập phần nghiêm túc phủ nhận.
Anh nhướn mày, rõ ràng là không tin.
“Em chỉ là....” Âm sắc dần dần đè thấp, “Hôm nay trải nghiệm...... Quá nhiều.”
dừng một chút, lại nói, “tiêu hóa không nổi.”
mắt Tần Mặc trầm xuống, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt mềm, lực đạo mềm nhẹ, đầu lưỡi dọc theo cánh môi tinh tế liếʍ láp.
Giống như đang nhấm nháp một món điểm tâm ngon miệng.
Anh híp mắt, cảm thụ xúc cảm cực hạn này, mềm nhuận ướŧ áŧ.
Buông ra cánh môi, ánh mắt tiểu cô nương dưới thân đã trở nên tan rã, gương mặt đỏ bừng.
Anh cười nhẹ, chống ở hai bên sườn, thở dốc nói, “Ăn em nhé?”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Lâm Tư Uyển liền giật mình, liên tục lắc đầu.
Ai ngờ đôi mắt Tần Mặc càng trở nên sâu hơn.
“Em... Em hơi mệt rồi.... Muốn về ngủ....” Cô tránh khỏi ánh mắt anh, nói nói năng lộn xộn.
Không gian trở nên lặng im vài giây.
Trên người bỗng nhẹ đi, Tần Mặc buông cô ra.
Lâm Tư Uyển thở hắt ra, vừa muốn đứng dậy lại bị Tần Mặc câu lấy eo, cả người bị cuốn vào trong lòng anh, phần lưng dán chặt l*иg ngực ấm áp.
“Tần Mặc.”
“Đừng nói chuyện.” Là thanh âm cảnh cáo.
Cô còn muốn nói thêm thì một bàn tay lạ đã thăm dò tiến vào áo ngủ, chuẩn xác nắm lấy bộ ngực sữa mềm như bọt biển.
nhũ thịt mềm mại từ khe hở ngón tay tràn ra, bị xoa nắn vân vê.
lực độ lòng bàn tay càng ngày càng nặng nề.
Anh cắn lỗ tai cô, thở hổn hển, “Ngủ, hoặc là....”
“Ngủ.” Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.
Khi nói chuyện, đồ vật kề sát mông đang dần dần cứng lên.
Cô khóc không ra nước mắt cảm thụ tốc độ bành trướng kinh người của nó.
Lâm Tư Uyển muốn đẩy anh dịch ra một chút, kết quả lòng bàn tay bỗng chạm phải căn lửa nóng kia, cô vậy mà theo phản xạ có điều kiện cầm lấy.
Vừa ngạnh lại nóng.
Cô cả kinh, nhanh chóng rút tay về nhưng lại bị Tần Mặc bắt lấy.
Bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn, lại lộ ra một tia ý cười.
Anh hỏi: “Lại muốn giúp anh sao?”
suy nghĩ đột nhiên trở lại mấy giờ trước ở trên sô pha.
tay nhỏ mềm mại như không xương phủ lên dươиɠ ѵậŧ, cho dù không làm gì thì Tần Mặc vẫn không hãm được mà thở hổn hển.
Lâm Tư Uyển rũ mắt nhìn du͙© vọиɠ mãnh liệt trong mắt anh, khẽ cắn môi, một tay cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Bởi vì chỉ có một tay, cho nên cởi nửa ngày mới đươc có ba cúc.
Vừa vặn đem toàn bộ cặp nhũ lộ ra.
Cô vẫn thực thẹn thùng, quay đầu đi không dám nhìn anh, ấp a ấp úng hỏi: “Anh... Anh muốn xem không?”
Không khí đọng lại vài giây.
Tần Mặc buông tay kia của Lâm Tư Uyển ra, lòng bàn tay xoa eo nhỏ, không ngừng vuốt ve.
Anh dựa đầu vào sô pha, tóc mái trên trán cũng không che được ánh mắt thâm trầm ấy.
“Tiếp tục cởi đi.” Anh nói.
Lâm Tư Uyển ngây người, gương mặt phiếm hồng, hai tay thực nhanh nhẹn cởi tiếp.
tầm mắt Tần Mặc gắt gao nhìn cô, áo sơ mi từ nàng bờ vai mảnh khảnh rơi xuống.
mái tóc mềm mại bao bọc lấy nhũ thịt đang lộ ra bên ngoài.
Như ẩn như hiện.
Áo sơ mi bị cô ném tsangới một bên.
Dù sao cũng vẫn thẹn thùng, tay dừng lại ở chỗ áo ngực, chậm chạp không dám xuống tay.
Tần Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt đang rối rắm, tay bên hông dùng sức khiến cô ngã lên người mình.
động tác mềm nhẹ đem tóc dài trước ngực hất ra sau lưng, sau đó một tay lưu loát cởi bỏ áo ngực.
bờ môi nóng bỏng đầu tiên là dừng ở hạt đậu nhỏ, đầu lưỡi lưu luyến hút một trận.
“Nơi này thật mềm.” thanh âm cảm thán phát ra bên tai cô.
Lâm Tư Uyển sợ ngứa, uốn éo muốn né tránh.
bộ dáng giãy giụa này ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Tần Mặc.
lòng bàn tay trực tiếp phủ lên ngực, mười ngón dùng sức xoa bóp, Lâm Tư Uyển khó nhịn ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước, bên còn lại vẫn bị anh ngậm hút.
đầṳ ѵú phấn nộn bị cái miệng ướŧ áŧ bao vây, đầu lưỡi đánh vòng lên hạt đậu nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng sức hút một chút, lúc ấy bàn tay đang nắm lấy áo anh lại buộc chặt vài phần.
kɧoáı ©ảʍ tới quá nhanh quá mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng không tự giác tràn ra.
“Ngô.... Tần Mặc.... Ngô.... thật ngứa....”
Tần Mặc buông cô ra, hỏi, “Nơi nào ngứa?”
Lâm Tư Uyển dụi vào vai anh, mềm mại nói: “Phía dưới.”
Môi anh lập tức cong lên, tay duỗi về phía qυầи ɭóŧ cô tiến vào.
Tần Mặc hít sâu một hơi, chất lỏng kia đã làm ướt qυầи ɭóŧ từ lúc nào rồi.
Cô thật sự mẫn cảm quá đi.
Lòng bàn tay ở tiểu huyệt trơn trượt sờ soạng đến vị trí âm đế, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bên tai liền truyền đến tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của Lâm Tư Uyển.
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, “Anh cởϊ qυầи lót nhé.”
Lâm Tư Uyển sửng sốt, muốn cự tuyệt.
Nhưng nháy mắt thanh âm bị xé rách vang lên.
“Tần Mặc.” Cô gọi anh, thanh âm có chút run rẩy.
Không có vải dệt bảo hộ, Lâm Tư Uyển đặc biệt không có cảm giác an toàn.
“Đừng sợ.” Tần Mặc hôn môi vành tai nhỏ “Anh sẽ tận lực.... ăn chậm một chút.”
một tay đem cô bế lên, một tay khác đem quần cởi ra một nửa, ngay sau đó ngồi xuống, một lần nữa trở lại dáng ngồi mặt đối mặt.
Không có vải dệt ngăn cản, cô chân trực tiếp cùng anh da thịt tiếp xúc.
Là ấm áp, là nhiệt độ cơ thể Tần Mặc.
Cô theo bản năng đẩy người về phía trước, để thứ nóng bỏng kia dán lên chỗ mẫn cảm.
Không có đồ vật cách trở làm Lâm Tư Uyển nháy mắt thất thần.
Dưới làn váy dài là hạ thể hai người chặt chẽ dán sát, có một cảm giác dâʍ ɭσạи nói không nên lời.
Tần Mặc cắn đầu vai tinh tế, lực độ cực lớn, như là thật sự muốn nuôt sống cô vậy.
“Ngô.... Đau.” Nàng thanh âm thấm một tia khóc nức nở.
Tần Mặc nháy mắt bạo, tay nâng mông cô kề sát côn ŧᏂịŧ mình, bắt đầu trên dưới hoạt động.
tiếng thở dốc nặng nề liên tục vang lên bên tai.
Côn ŧᏂịŧ trên dưới vuốt ve, không ngừng cọ xát hai mảnh thịt mềm, từ trong huyệt tràn ra càng nhiều nước sốt, theo đọng tác qua lại mà chảy lên đùi Tần Mặc.
Kɧoáı ©ảʍ giác từ hạ thể dần dần chạy tới da đầu, toàn thân giống như bị giật điện, làm người khác chịu không nổi.
lý trí Lâm Tư Uyển đã là bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, đôi tay bám lên vai Tần Mặc, phối hợp theo tiết tấu mà trên dưới hoạt động.
càng chơi cô càng cảm thấy không đủ, giống như chỉ có dán càng gần mới có thể làm sự trống rỗng trong thân thể giảm bớt một ít.
Tần Mặc buông lỏng tay ra, ngước mắt nhìn về phía tiểu cô nương mẫn cảm.
Lâm Tư Uyển câu lấy cổ hắn, động tác dưới thân cũng không bởi vì Tần Mặc buông tay mà đình trệ, ngược lại tốc độ vuốt ve càng lúc càng nhanh.
Gương mặt thanh thuần, cặp mắt ướŧ áŧ.
Bức tranh này làm người khác không khỏi sinh ra tà niệm, làm anh có một loại ảo giác đang ở phòng học cùng cô làʍ t̠ìиɦ vậy.
Hắn giơ tay dùng sức trêu đùa đầṳ ѵú, lại thuận thế ngậm lấy hạt đậu nhỏ.
Song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô phải dùng sức cắn môi, nhưng tiếng rêи ɾỉ mắc cỡ ấy vẫn không thể nào kìm nén được.
“Tần Mặc...... Tần Mặc....” Cô ở bên tai hắn gọi anh, âm lượng càng ngày càng nhỏ.
Tần Mặc dùng răng nhẹ nhàng nghiền cắn đầṳ ѵú, hơi dùng một chút lực, Lâm Tư Uyển ngẩng cổ, thở hổn hển.
cửa huyệt không ngừng co rút lại, chất lỏng ồ ạt rỉ ra, làm ướt đùi Tần Mặc.
Một hồi lâu sau cô mới hòa hoãn lại, thân mình mềm oặt.
Đầu vô lực dựa lên vai Tần Mặc, nhẹ nhàng thở dốc.
“Em... Em đây là làm sao vậy?” Cô hỏi.
Tần Mặc cười nhẹ, “Cao trào.”
Lòng bàn tay mềm nhẹ xoa tấm lưng trơn bóng, “Một ngày hai lần, thoải mái không em?”
Lâm Tư Uyển ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, cực ngượng ngùng gật gật đầu.
khóe miệng Tần Mặc cong lên, “Đến anh.”