Cô mới vừa tiết xong, thể lực vẫn chưa khôi phục, mềm như bông dựa vào anh.
Tay nhỏ tùy ý cho anh nghịch, xốc lớp áo lên, xoa côn ŧᏂịŧ ấm nóng kia.
“Ngô...” Khi lòng bàn tay chạm vào cô nháy mắt cảm giác như bị điện giật, không tự giác rụt về phía sau.
khuôn mặt nhỏ Chôn ở cổ hắn, lẩm bẩm: “Thật nóng.”
Tần Mặc lập tức chấn động.
hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng đối với anh lại là dụ hoặc trí mạng.
lòng bàn tay chỉ là khẽ chạm một cái thôi mà đồ vật kia tựa như muốn nổ tung, bành trướng đến kinh người.
Tần mặc nhắm mắt, hòa hoãn hơi thở nóng rực.
Sau đó cúi đầu, hôn trán, chóp mũi, cuối cùng dừng ở đôi môi ướt mềm.
Lâm Tư Uyển đã mất đi ý thức, chỉ biết theo bản năng ngẩng lên mơ hồ đáp lại.
Ngậm lấy chiếc lưỡi đinh hương, thỉnh thoảng lại dùng sức hút cô đều sẽ “Nức nở” hai tiếng.
mắt Tần Mặc trầm xuống, muốn gia tăng nụ hôn này.
Nhưng cô lại nhanh chóng đẩy anh ra.
“Tần Mặc...” Cô ngẩng đầu, nghẹn ngào nói, “Em giống như.... Ân.... Cái kia....”
Lâm Tư Uyển cắn môi, rối rắm nói không nên lời.
Tần Mặc căng thẳng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vẫn không chịu nói, đôi mắt thẹn thùng nhìn anh.
Tần Mặc đột nhiên minh bạch, ngón tay nhanh chóng sờ tới chỗ mẫn cảm.
Quả nhiên, cửa huyệt chất lỏng đã lan tràn.
Anh cúi đầu nhẹ hôn đôi mắt ướt, hỏi: “Còn muốn sao?”
Lâm Tư Uyển dại ra một giây.
Hôm nay là lần đầu tiên trải nghiệm “Cái đó” khiến dâʍ ŧᏂủy̠ tới quá nhanh quá mãnh.
Cô kỳ thật, một chút tư tưởng chuẩn bị cũng không có.
Thật sự không nghĩ lại tiếp tục.
Cũng, cũng không có sức lực.
Anh cười, môi dán ở bên tai, trầm thấp nói, “Vậy đừng lãng phí nó chứ.”
“A... Không cần.”
bàn tay ở tiểu huyệt nhẹ xoa nắn, lòng bàn tay nhanh chóng dính đầy chất lỏng.
Là chất lỏng, của cô.
Còn không kịp thẹn thùng, môi lưỡi Tần Mặc dừng ở đầu vai tinh tế gặm cắn.
Sau đó, bọc lấy lòng bàn tay ướŧ áŧ, dẫn đường để cô tới nắm lấy căn lửa nóng kia.
Lực độ cực mạnh, không cho phép cô từ chối.
Khi hai thứ chặt chẽ dán sát vào nhau, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của anh lập tức vang vọng bên tai.
Tần Mặc buông tay, vùi đầu ở cần cổ trắng nõn, ách giọng dỗ dành: “Tư Uyển, sờ sờ nó.”
Mặt cô đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy nên sao có thể cự tuyệt được chứ.
Lòng bàn tay nóng bỏng, thứ đó lại vừa thô vừa to, lòng bàn tay nhỏ xinh chỉ có thể bao bọc lấy hai phần ba
gân xanh kịch liệt nảy lên, tần suất tim đập cũng không khỏi nhanh hơn.
Hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
Tay Lâm Tư Uyển buộc chặt, bắt đầu trên dưới luân động.
Tần Mặc kêu rên, không thể ức chế ở thở hổn hển bên tai cô.
phản ứng của anh làm Lâm Tư Uyển hưng phấn cực kỳ, tựa hồ như đã tìm được bí quyết gì rồi vậy.
Lòng bàn tay dính đầy chất lỏng, trên dưới vuốt ve vài cái, nguyên cây lửa nóng liền hoàn toàn được bao bọc bởi dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
mặt Lâm Tư Uyển ửng đỏ, tốc độ vuốt ve dần dần nhanh hơn.
tiếng nước ái muội theo tần suất vuốt ve càng thêm rõ ràng.
Bên tai là tiếng thở dốc hỗn loạn.
Kɧoáı ©ảʍ như sóng vỗ vào đại não, trong khoảnh khắc nuốt hết tất cả ý thức còn sót lại.
Thật muốn cứ như vậy chơi chết cô.
Đầu của anh dựa sô pha, cô ngước mắt nhìn hàm dưới với đường cong sắc bén lúc này đang bạnh hết cả ra.
Lâm Tư Uyển ghé sát vào bên tai anh mềm mại hỏi: “Không thoải mái sao?”
Tần Mặc rũ mắt.
“Muốn ăn em.”
Cô sợ tới mức run rẩy, “Em.... Em....”
“Câm miệng.” thanh âm anh vô cùng run rẩy.
Lâm Tư Uyển thức thời cắn môi, sợ không cẩn thận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hắn.
Bị anh ăn tươi nuốt sống thì xong đời.
Tay xoa bóp kiều nhũ, lực độ cực lớn, mỗi một lần siết chặt rồi buông ra, trong cổ họng cũng sẽ trào ra tiếng thở dốc khó nhịn.
Anh muốn niết hỏng cô.
Lâm Tư Uyển nhấp miệng, không dám nhìn anh, càng không dám nói lời nào.
Chỉ có thể tập trung tinh lực vuốt ve cự thú.
Đồ vật ở trong tay cô càng thêm sưng to đến kinh người.
tay nhỏ suýt nữa nắm cũng không nổi.
đập vào tầm mắt cô là yết hầu đang nhấp nhô, Lâm Tư Uyển có chút hoảng hốt, không kìm chế được mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ.
“Ngô...”
Tần Mặc da đầu tê dại, rũ mắt trừng nàng.
Cô cả kinh, theo bản năng muốn rụt tay lại.
Lại bị lòng bàn tay nóng rực bao bọc lấy.
tần suất vuốt ve nhanh đến nỗi làm cô thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào hõm cổ anh, nhẹ nhàng thở dốc.
Đôi mắt Tần Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.
Tầm mắt từ khoảng không trống rỗng dần dần dời về phía người con gái dưới thân.
nhũ thịt Trắng nõn bị anh niết đến phiếm hồng, bên trên hiện dấu tay rất rõ ràng.
lòng bàn tay non mềm nắm lấy đồ vật cứng rắn, liên tục trên dưới vuốt ve.
Bên cổ là hơi thở ấm áp nhẹ phun ở trên người hắn.
hình ảnh đã từng ảo tưởng qua vài lần hiện ra ở trước mắt.
khóe miệng khẽ nhếch lên một biên độ cực quái dị.
Lòng bàn tay ở đầṳ ѵú thượng từ từ vẽ vòng tròn, một vòng lại một vòng miêu tả đường cong tròn trịa.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hạt đậu nhỏ thức tỉnh cực nhanh.
Hai ngón tay mềm nhẹ nghiền ma, người trong lòng ức chế không được mà bắt đầu rêи ɾỉ.
“Ngô... Đau...”
Đầu ngón tay đột nhiên dùng sức, Lâm Tư Uyển bị đau mà thốt lên.
động tác trên tay lập tức dừng lại, thứ trong lòng bàn tay bắt đầu bành trướng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun ra, toàn bộ chảy xuống lòng bàn tay cô.
Lâm Tư Uyển kinh ngạc, rũ mắt nhìn lòng bàn tay đang dính đầy chất lỏng.
Tần Mặc bình ổn lại hơi thở, rút khăn giấy đem lòng bàn tay cô lau khô.
Lâm Tư Uyển đứng dậy tỏ vẻ muốn đi rửa tay.
Tần Mặc lấy thảm long trùm lên cơ thể nhỏ đang trần trụi.
“Trước mặc quần áo vào đã.”
Hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên gương mặt nhỏ đang say giấc nồng.
Cô nhíu mày, trở mình.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở rõ ràng, cô ngơ ngác mở mắt ra nhìn.
Đập vào mắt chính là cơ ngực cường tráng.
“A a.... Ngô ngô ngô.”
Mới gào được hai tiếng đã bị đối phương che miệng lại.
Không kịp tránh thoát, người đã bị anh một lần nữa ôm vào trong lòng.
Ngửi được hương vị trên người Tần Mặc, Lâm Tư Uyển mới trở nên an tâm.
Cô đang ở trên giường Tần Mặc.
Nửa đêm bị cô gái nhỏ đánh thức, Tần Mặc lúc này cực kỳ buồn ngủ, cằm gác ở đỉnh đầu cô.
Lại tiếp tục ngủ.
Lâm Tư Uyển mơ mơ màng màng rúc vào trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái.
Nhắm mắt, tiếp tục ngáy o o.
Lại lần nữa tỉnh dậy, trên giường chỉ còn một mình cô.
Lâm Tư Uyển ngồi dậy liếc mắt nhìn đồng hồ.
Giây tiếp theo, một thân ảnh nhỏ xinh từ lầu hai chạy như bay xuống dưới.
Tần Mặc ở phòng khách đang bưng bữa sáng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Cúi đầu nhìn chân cô, tiếng nói trầm xuống, “Lại không đi dép?”
Lâm Tư Uyển tóc dài rối loạn, ngơ ngác nói.
“10 điểm.... Đến muộn... Đi trường học.... Chúng ta....”
Tần Mặc để cô đối diện với mình, điền đạm nói: “Anh xin nghỉ rồi.”
Lâm Tư Uyển sửng sốt, “Cũng xin giúp em rồi sao?”