Người phụ nữ chớp mắt ngạc nhiên:
“Thật sự không biết tôi?”
Băng Khả nhăn mặt, lục lại kí ức trong đầu nhưng không có lấy một chút hình ảnh nào về cô ta.
Tiểu Hạo bỗng dưng cất tiếng gọi:
“Dì Lam Nhược!”
Người phụ nữ mỉm cười, khẽ xoa đầu cậu nhóc khen ngợi:
“Đã lâu không gặp con, xem ra Tiểu Hạo đã lớn không ít!”
Cô quay sang nhìn cậu bé hỏi người này là ai, Tiểu Hạo đáp cô ấy tên Lam Nhược, là vị hôn thê của Hứa Cẩn, trước đây đã từng chữa trị vết thương cho cô, chỉ là lúc đó cô hôn mê nên không nhớ.
Hiểu rõ mọi thứ, Băng Khả khẽ cong môi cười nhẹ, buông lời:
“Lúc trước thật cảm ơn cô!”
Lam Nhược bảo:
“Không có gì cả, chỉ là chuyện nên làm. Nhưng tôi nhắc nhở cô này, đã đến nơi đây thì đừng ngây thơ nữa, hãy mạnh mẽ lên, Lục Vu Quân dù có bảo vệ cô ra sao đi nữa thì chính cô cũng phải mạnh mẽ, sẽ tốt hơn nhiều, không còn là gánh nặng lớn cho anh ta!”
Băng Khả hiểu rõ ý tứ của Lam Nhược, nhưng mà cô chỉ là một loài người nhỏ nhoi, làm sao có thể mạnh mẽ đối phó với ai?
Nhưng cô biết vì mình, Lục Vu Quân đã gặp phải không ít khó khăn, không muốn là một người phụ nữ phiền phức, lúc nào cũng phụ thuộc vào anh.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô!”
“Nếu có bất cứ trở ngại gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ đến giúp!”
Lam Nhược đưa ra một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay mỉm cười. Cô nàng là một người thích sống kiểu hiện đại, trước giờ cùng Hứa Cẩn ở thế giới loài người, cho nên kết bạn với một con người so với một con ma cà rồng, cô ấy thích thú hơn nhiều.
“Nếu muốn tìm tôi, cô cứ mở chiếc gương nhìn trực diện vào nó, gọi tên tôi ba lần, tôi sẽ mau chóng xuất hiện!”
Băng Khả nhìn chiếc gương bằng ánh mắt kì quặc, Lam Nhược bật cười.
“Ở đây còn nhiều thứ cô không thể ngờ đến lắm!”
“Tiểu Nhược, thì ra em ở đây!”
Hứa Cẩn thấy Lam Nhược liền thở hắt ra một hơi, cô gái này thật là, không chờ anh đi cùng đã trực tiếp chạy đến đây. Tầm mắt nhìn thấy Băng Khả, Hứa Cẩn hơi bất ngờ một chút, giây sau liền chào hỏi cô.
Nhìn hình dạng ma cà rồng hắn ta, Băng Khả thấy khác lạ, ra là Hứa Cẩn cũng là ma cà rồng!
Một lúc, Lam Nhược kéo cô đi dạo xung quanh, để Tiểu Hạo lại cho Hứa Cẩn.
Cái nơi âm u này thực chất ở đâu cũng toàn màu đen. Lam Nhược dẫn Băng Khả ra một vườn hoa hồng đen, bảo rằng nơi này lúc nhỏ cô ấy rất thích, lần đầu tiên gặp Hứa Cẩn cũng là ở nơi này.
Lam Nhược là con gái út của tộc Daha, cũng vì là con út nên rất thoải mái, có thể đến thế giới loài người sinh sống, không bị vấn đề gánh vác gia tộc đè nặng.
Băng Khả cảm nhận tính tình Lam Nhược hoạt bát, dễ gần, rất nhanh cũng đã thân với cô ấy.
Trong khi cả hai đang vui vẻ ngắm hoa tán gẫu thì lại có sự xuất hiện của một người, cả Băng Khả và Lam Nhược đều cảm nhận được sự tồn tại của người này ở đây, quay đầu nhìn.
Donna nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn hai người họ, cất giọng:
“Chào!”
Không khí bỗng dưng im bặt, không còn vui vẻ như ban nãy.
Băng Khả khẽ nhìn nàng ta không nói gì, còn Lam Nhược hơi chán ghét Donna, ở trong tộc bao năm, nàng ta rất rõ tính khí ngạo kiều của Donna, nghe nói cô ta là hôn thê của Lục Vu Quân thì chẳng vui chút nào.
“Hoa đẹp thật, hai người phụ nữ cũng rất đẹp, nhưng… xem ra loài hoa hồng đen này không phù hợp với Băng Khả tiểu thư đây, cô chỉ thích hợp với cảnh vật có màu hơn, vì cô… là con người!”
Không đợi Băng Khả trả lời, Lam Nhược lên tiếng trước:
“Công chúa Donna tự dưng nói cái gì có màu, rồi không có màu để làm gì? Có màu hay không màu cũng có làm sao? Quan trọng Băng Khả đã dành được sự sủng ái của Thân vương!”
Donna nhìn Lam Nhược cười nhàn nhạt khinh thường:
“Tôi không nói chuyện với công chúa Mirana, chắc công chúa thường hay xen vào cuộc nói chuyện của người khác nên đã sinh ra tính tình này!”
“Công chúa Donna à, cô nói rằng mình đang nói chuyện với Băng Khả đó sao? Nhìn xem cô ấy có giống đang nghe cô nói không? À mà nói cô nghe này, Băng khả là Vương hậu tương lai, cho nên không phải ai cũng có thể nói chuyện được với cô ấy đâu!”
Donna phóng đôi mắt sắc bén lườm Lam Nhược.
“Vương hậu tương lai? Thật nực cười, đây chằng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?”
“Vậy cô nghĩ vị trí đó thuộc về cô sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Nàng ta cười tươi không nhìn Lam Nhược mà nhìn trực diện Băng Khả, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý, cười lạnh:
“Vừa mới sinh ra, chúng tôi đã định sẵn là của nhau, cho dù có kẻ nào dòm ngó đến cũng không thể thay đổi được vị trí Vương hậu tương lai của tôi!”
Băng Khả cực kì khó chịu với ánh mắt này của nàng, nhếch môi cười:
"Công chúa Donna, cô nghĩ một cái hôn ước ràng buộc mỏng manh có thể chia cắt tình yêu sâu đậm của hai chúng tôi sao? Cho dù cô có kết hôn với anh ấy đi chăng nữa, có chắc anh ấy sẽ yêu thương cô, đối với cô như một người vợ hay sẽ tìm đến tôi?
Lam Nhược nghe câu nói của Băng Khả rất vừa lòng, nói thêm:
“Hơn nữa hai người họ cũng đã có một đứa con trai rồi, Thái hậu sẽ nhanh chóng chấp nhận cô ấy thôi!”
Không thể ngờ, Tiểu Hạo là con ruột của anh và Băng Khả, móng tay Donna bấu vào lòng bàn tay, nổi ghen ghét dấy lên tận lòng như muốn phóng ra cấu xé cô làm trăm mảnh
Từ đầu buổi tiệc đến giờ, nàng ta rất hiểu chuyện, luôn nhường nhịn mọi thứ, không ngờ rằng mọi chuyện càng đi càng quá xa, chỉ là loài người ngu xuẩn mà dám lên giọng dạy dỗ nàng?
Mang theo một cổ tức giận nảy lửa trong lòng Donna một mạch đi đến ngoài điện sảnh đang diễn ra yến tiệc, hướng đến Helena đang đứng một mình, dường như bà muốn tiếp tục đi tiếp rượu mọi người, bỗng dưng bị cánh tay mảnh dẻ của Donna giữ lại.
Helena bất ngờ nhìn Donna, thấy vẻ mặt nàng ta không tốt, hỏi:
“Con sao thế?”
“Cậu bé đó là con ruột của Thân vương và cô gái nhân loại kia?”
Bà hơi đờ người, ánh mắt dao động liên tục, mất một lúc mới hỏi lại:
“Sao con biết được!”
Donna vô cùng bất mãn, vẻ mặt mất mác cất lời:
“Thái hậu, con không hề tỏ ra khó chịu gì khi Thân vương đã có một đứa con, nhưng không thể chấp nhận được việc anh ấy yêu một con người, lại còn đưa cô ta đến đây, bày vẻ hống hách trước mặt con, con cảm thấy bản thân thật sự bị coi thường!”
Helena vỗ nhẹ vai nàng an ủi, bà ta biết hiện tại Donna rất đau lòng bởi bà đã trải qua những chuyện tương tự như nàng rồi. Không ngờ Băng Khả lại hống hách như vậy, nổi giận hỏi:
“Cô ta nói gì với con?”
Nàng uất ức đáp lời:
“Cô ta nói rằng Thân vương rất yêu cô ta, sớm muộn hôn ước này cũng hủy bỏ, đến đó Thái hậu sẽ chấp nhận cô ấy, cô ấy sẽ trở thành Vương hậu của huyết tộc!”
Cơn giận trong người Helena tăng lên bội lần. Hay cho loài người kia, trước mặt Lục Vu Quân luôn bày ra vẻ mặt hiền lành vô tội, thực chất có âm mưu ngồi lên ngôi vị Vương hậu của huyết tộc, bà sẽ không bao giờ để cô đạt được như ý nguyện. Buông lời dỗ ngọt Donna:
“Con đừng buồn hay lo lắng gì cả, trong lòng ta chỉ có mình con là con dâu, cũng chỉ có con mới có tư cách ngồi vào vị trí Vương hậu, loài người ngu xuẩn kia ta không bao giờ chấp nhận!”
Trước sự nổi giận của Helena, nàng ta đắc ý nhếch môi, cất giọng buồn bã:
“Nhưng mà Thân vương không dễ dàng từ bỏ cô ta, con rất lo!”
Helena nhếch miệng xuất hiện một nụ cười hiểm độc.
“Để xem cô ta núp dưới cánh Durant được bao lâu, ta hứa với con sẽ nhanh chóng giải quyết người phụ nữ đó, không để con gả vào gia tộc này chịu uất ức bất cứ thứ gì!”
Từ ánh mắt đến điệu bộ mọi thứ, cho thấy Helena rất thích cô con dâu tương lai này, mà Donna cũng rất hưởng thụ sự tín nhiệm của bà ta, càng yên tâm hơn.
Lục Vu Quân phải là của nàng, ngôi Vương hậu kia cũng sẽ là của nàng, có như thế, gia tộc Cecilia mới vững mạnh hơn những bộ tộc còn lại. Nàng ta sẽ là người có uy quyền cao, được kẻ khác kính nể.