Cô xoay người bước đi, bóng lưng xinh đẹp có vẻ cô độc.
Donna nhìn vào mắt anh, cảm nhận được tất thảy ý tứ của Lục Vu Quân đối với cô gái này, trong lòng là một cỗ khó chịu nói không thành lời.
Nàng là một công chúa cành vàng lá ngọc, thông minh tài sắc đều có, vậy mà người đàn ông này chẳng nhìn nàng lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cầm lấy chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ sánh trong tay lắc lắc, Donna nhếch môi, cảm thấy rất thú vị.
Trước giờ nàng ta đều muốn gì cũng được, sinh ra sự chán nản sâu sắc trong lòng, bây giờ thì đã có một người đàn ông cần chinh phục, nhưng đối thủ của cô ta chỉ là một con người bình thường, có quá là dễ dàng?
Băng Khả nhìn toàn những món ăn của thế giới loài người trên bàn, trông rất hấp dẫn nhưng một chút thèm thuồng cũng không có.
Nhìn những người mời đến đây trên tay là một chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, cô biết đó không gì khác là máu.
Đây là máu của đại bàng Besra, giống đại bàng lớn nhất, nguy hiểm và hiếm nhất thế giới. Uống máu của loài đại bàng này có thể bổ sung thêm sinh khí cho ma cà rồng, cho nên buổi tiệc tiếp đãi loại máu này đã là rất xa xỉ.
Lại đưa mắt nhìn đến hướng Lục Vu Quân, cô thấy anh đứng gần Donna, được hai người lớn nồng nhiệt kéo lại gần.
Băng Khả không thể phủ nhận rằng người phụ nữ kia rất đẹp, thỉnh thoảng nở một nụ cười xinh đẹp làm tan chảy con tim người khác. Còn anh, đôi lúc gật đầu tiếp nhận lời họ nói, khí chất nhã nhặn, từ tốn hiếm có, đôi nam nữ này đứng gần thật hợp nhau.
Đáy lòng vô cùng chua xót, cô tự cười bản thân mình.
Tiểu Hạo thấy cô không vui, cậu bé đau lòng kéo tay mẹ mình an ủi:
“Mẹ đừng buồn, tuy bình thường ba rất xấu xa nhưng Tiểu Hạo biết ba không thích bà dì đó đâu, con thấy ba chỉ thương có mình mẹ thôi!”
Nghe con trai nói, nỗi lòng của cô như được xoa dịu, ôm lấy cậu bé, hỏi:
“Sao con biết ba chỉ thương mình mẹ? Còn có cả con nữa mà?”
Tiểu Hạo phụng phịu lắc đầu, đáp:
“Con chỉ thấy ba thương có mình mẹ à, lúc nào cũng tranh mẹ với con cả!”
Băng Khả bật cười, xoa đầu cậu bé, dịu dàng giải thích:
“Con đừng nghĩ như vậy, mẹ thấy ba cũng rất thương con đấy, nếu không thương con nghĩ ai nuôi con từ nhỏ đến lớn? Ai dạy dỗ con nên người? Quan trọng nữa là…”
Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp:
“Con là kết tinh tình yêu của ba mẹ, vì có con, ba và mẹ mới gặp lại nhau, hiểu nhau hơn. Đương nhiên ba mẹ sẽ yêu Tiểu Hạo thật nhiều rồi!”
Nếu ngày hôm đó Tiểu Hạo không xuất hiện, cô không cứu thằng bé thì mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác, cô không gặp được con trai, và cả không gặp được anh, sẽ mãi không biết được sự tồn tại của hai cha con họ.
Tiểu Hạo hiểu ra, cậu bé vui vẻ gật đầu nói với cô:
“Tiểu Hạo hiểu rồi ạ, mà mẹ ơi, con đói bụng, mẹ ăn cùng con đi!”
Cô mỉm cười, nhìn những món ăn trên bàn, gấp cho cậu bé một cái đùi gà to.
“Con ăn nhiều vào!”
Cậu bé cũng gắp một miếng sườn xào vào bát cô cười tươi rói, cất giọng non nớt:
“Mẹ cũng ăn nha!”
Lục Vu Quân vẫn đang ở bên này nghe Helena và Sylvia nói cười, bất giác quay người quan sát hai mẹ con Băng Khả thấy họ đang vui vẻ ăn cùng nhau, khóe môi lạnh lùng chợt nhếch lên.
Donna nhìn anh, nhỏ giọng:
“Xem ra người phụ nữ kia rất quan trọng đối với anh!”
Lục Vu Quân không bất ngờ hoặc chối bỏ chút nào, trực tiếp thừa nhận:
“Đúng vậy, cô ấy là quan trọng nhất đối với tôi, ngoài cô ấy ra tôi sẽ không cưới một ai, lời này mong Donna công chúa khắc ghi trong đầu, hãy bài trừ suy nghĩ làm vợ tôi ra khỏi đầu!”
Nàng nhếch môi cười nhưng trong lòng tràn đầy tức giận, người đàn ông này cư nhiên nói như vậy, thật không xem nàng ta là cái thá gì. Một công chúa được nuông chiều từ nhỏ, lòng tự tôn vô cùng cao, cho nên sinh ra căm phẫn trong lòng, nhìn đến người phụ nữ và đứa trẻ đang ở hướng bên kia, nhếch mày nói:
“Để xem anh và cô ta tiếp tục được bao lâu. Đừng quên thân phận Thân vương của anh. Vị trí Vương hậu chỉ xứng đáng với một mình tôi, một người phụ nữ nhân loại sao có thể trở thành Vương hậu? Đúng là một trò cười!”
Ánh mắt lạnh nhạt lườm cô ta một cái, anh thong thả nói:
“Cô tự đi mà soi gương lấy, một cọng lông của Băng Khả cô cũng không bằng!”
Nói rồi liền xoay người rời đi bỏ lại một cục tức cho Donna, tay nàng ta nắm thành đấm, căm phẫn thầm nghĩ: “Durant, rồi sẽ có một ngày anh hối hận vì đã không chọn tôi!”
Helena và Sylvian thấy Lục Vu Quân và Donna trò chuyện với nhau, nhưng cụ thể nói về chuyện gì thì họ không biết, như vậy đã thấy rất vui, Helena hỏi nàng:
“Hai tụi con trò chuyện vui vẻ không?”
Donna nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp:
“Rất vui ạ, không ngờ Thân vương dễ gần như vậy, chủ động hỏi con rất nhiều thứ!”
Nàng ta cố tình nâng tông giọng để Băng Khả nghe thấy được.
Helena mỉm cười với Sylvian, vui mừng.
“Như vậy mới đúng chứ, con xinh đẹp thế kia, bảo con trai ta không để ý cũng thật không đúng!”
Băng Khả nghe thấy câu nói của Donna mà buồn bực, buông đũa không muốn ăn nữa, uống ly nước ép dưa lưới đã được chuẩn bị sẵn để hạ hỏa.
Được lắm Lục Vu Quân, miệng luôn bảo là yêu chỉ mình cô mà thực chất lại khác hẳn.
“Nếu cô yêu anh ấy, cô nên tin tưởng anh ta mới phải!”
Một giọng nữ mềm mại vang lên, Băng Khả bất ngờ, cất mắt nhìn hướng giọng nói kia, thấy một người phụ nữ xa lạ trong diện mạo một ma cà rồng nhưng cũng khá xinh đẹp, đứng trước mặt cô đung đưa chiếc ly, rồi đưa lên miệng uống một ngụm, gật đầu khen ngợi:
“Máu đại bàn Besra đúng là ngon thật!”
Nhìn hành động kì quái của người phụ nữ, Băng Khả dò hỏi:
“Cô là ai?”