Kế bên cô ta là nữ hoàng tộc Cecilia, cùng tiến về hướng hai mẹ con Helena tươi cười chào hỏi:
“Đã lâu không gặp, Vương Hậu Helena!”
Helena thấy bà ta thì vô cùng vui vẻ, ôm nhau chào hỏi. Nhìn sang Donna, cô gái có khí chất ngạo kiều, trong lòng càng thích thú.
“Chào con, đã lâu không gặp trông con càng ngày càng xinh đẹp!”
Donna nghe lời khen từ miệng mẹ chồng tương lai, vui mừng mỉm cười, ngại ngùng nhìn đến Lục Vu Quân. Trên người anh có khí chất vương giả của một bậc đế vương, khiến người phụ nữ nào cũng say đắm như điếu đổ, và trong đó có cả nàng ta.
“Thái hậu đã quá khen rồi!”
Helena lập tức giới thiệu anh với nàng:
“Durant, đây là vị hôn thê của con, công chúa tộc Cecilia, con vẫn còn nhớ chứ? Donna, đây là con trai ta - Durant, chắc con cũng đã nghe nhắc nhiều rồi!”
Nàng ta liền vương tay ý muốn bắt tay với anh, mỉm cười lịch sự nói:
“Chào Thân vương!”
Đối với cô gái xinh đẹp này, Lục Vu Quân chẳng chút hứng thú, đến một cái bắt tay cũng không muốn mà nhìn sang bên trong nhớ đến Băng Khả, thật lạ, sao đến giờ vẫn chưa thấy cô đâu?
Vừa nghĩ đến người thương thì đã hiện ngay trước mắt. Băng Khả trong bộ dáng lộng lẫy như từ trong truyện cổ tích bước ra.
Chiếc váy màu đen được cô diện trên người hết sức tinh xảo làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết mùa đông, mái tóc uốn sóng đến thắt lưng, lối trang điểm ma mị sắc sảo làm Lục Vu Quân say mê ngắm nhìn không thể rời mắt.
Người phụ nữ của anh thật đẹp!
Một bên tay cô còn dắt theo một cậu hoàng tử nhỏ - Tiểu Hạo.
Lục Vu Quân không nghĩ ngợi gì nhiều, tiến lên phía trước, đi đến chỗ của Băng Khả trước ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
Donna cũng dõi mắt hướng theo, người phụ nữ này là ai? Bộ dạng không giống như ma cà rồng chút nào, lẽ nào là… con người?
Nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng nở trên môi, Lục Vu Quân luồn những ngón tay vào tóc cô, cử chỉ vô cùng thân mật, giọng nói khẽ khàng phát ra:
“Băng Khả, em thật đẹp!”
Cô mỉm cười ngại ngùng trước lời khen của anh, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Chợt nhớ đến ở đây còn nhiều người liền lùi bước tránh xa anh.
Còn nhớ lời Lục Vu Quân nói lúc trước, ma cà rồng rất bài xích con người, có lẽ gần gũi với anh sẽ là mối họa cho Lục Vu Quân sau này.
Trước mặt tất cả mọi người mà anh dám hành động to gan như vậy, Thái hậu Helena tức đến l*иg ngực phập phồng, đi đến kéo con trai tách ra khỏi Băng Khả, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Đừng tưởng ta không nói đến thì con muốn làm gì cũng được. Nếu con còn làm càn, ta không bảo đảm sẽ để yên cho người phụ nữ kia đâu!”
Lục Vu Quân nghe rõ sự giận giữ ngút ngàn trong câu nói của bà, biết rằng mẹ mình nói được sẽ làm được, đành không đến gần cô nữa.
Donna cất ánh mắt dò xét đến Băng Khả, vừa hay ánh mắt cô cũng rơi trúng cô ta, bốn mắt hai người phụ nữ chạm nhau, không một chút thiện cảm.
Sợ hai mẹ con Donna sẽ biết hết mọi chuyện, Helena tìm cớ giải thích:
“Cô gái này chỉ là bạn của Durant ở thế giới loài người, lúc trước vô tình cứu được thằng bé nên Durant muốn đưa đến đây tham quan vài ngày thôi!”
“Còn đứa bé này?”
Sylvia xem ra không vui vẻ khi thấy con rể tương lai gần gũi với cô gái khác.
Helena có chút khó xử nhìn Tiểu Hạo, mở lời:
“Thằng bé… là con của Durant, nhưng chỉ là con nuôi thôi!”
Lục Vu Quân nhếch mày khó chịu, mẹ anh đã thật quá đáng với Tiểu Hạo, giấu được nhất thời liệu có giấu được cả đời, với lại anh sẽ không đời nào lấy Donna, liền kéo Tiểu Hạo đến bên mình lên giọng:
“Thằng bé là con ruột của tôi!”
Câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Helena, bà điên tiết trừng anh, máu trong người sôi sùng sục.
Từ đâu mà anh học ra cái thói ngang ngạnh này? Lập tức quay sang lườm Băng Khả, chắc chắn là cô đã làm con trai bà ta thay đổi thành như vậy!
Đúng là nhân loại thật đáng ghét, từ chồng đến con của bà ta đều bị bọn chúng dắt mũi mê hoặc.
Hai mẹ con Donna nhìn nhau không thể ngờ được Lục Vu Quân đã có hôn ước với nàng lại có con với người khác trước rồi.
Sylvia cảm thấy thể diện của gia tộc bị anh đạp đổ nặng nề, đặc biệt là con gái yêu quý của bà ta bị coi không ra gì, nổi giận đùng đùng to tiếng:
“Chuyện này là sao? Các người xem gia tộc chúng tôi là cái gì hả?”
Tiếng nói của Sylvia làm Vương hậu Helena vô cùng mất mặt trước mọi người ở đây, mọi căm phẫn đều đổ dồn lên người Băng Khả, hạ giọng lên tiếng:
“Bà đừng giận, tôi sẽ trừng phạt Durant xứng đáng, tuyệt đối không làm mất mặt tộc Cecilia!”
Sylvia cười lạnh:
“Chỉ với vài câu nói đã che lấp hết chuyện kia, tự dưng có một đứa con riêng, sau này bảo con gái tôi chăm con của người khác sao? Nói xem Donna chỗ nào không tốt mà con trai của bà đi sinh con cùng kẻ khác hả?”
Donna vội ngăn cản mẹ mình, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, vuốt ngực bà xoa dịu:
“Mẹ à, Thân vương vốn dĩ sinh ra là đàn ông, việc có nhiều phụ nữ bên ngoài là điều tất nhiên, quan trọng là người anh ấy cưới chỉ có mình con. Mẹ đừng gây rắc rối cho người ta nữa, người mất mặt không chỉ họ mà có cả hai chúng ta!”
Sylvia tức giận nhìn con gái:
“Con đúng là quá vị tha, ăn vụng cũng phải biết chùi mép, tự dưng lòi ra một đứa con, bảo ta chấp nhận là chấp nhận thế nào?”
“Mẹ à, con thấy đứa bé này rất dễ thương mà, nếu thằng bé trở thành con của con thì thích thật!”
Nụ cười xinh đẹp của nàng ta nở rộ trên môi không một chút nhiệt độ, vương tay hướng đến Tiểu Hạo muốn nựng má cậu. Tiểu Hạo không thích cô ta chút nào, quay sang ôm lấy Băng Khả gọi cô làm cho bàn tay của Donna hụt hẫng giữa không trung.
Băng Khả dỗ dành tấm lưng cậu nhóc, như bảo không sao hết, có mẹ ở đây rồi. Trong lòng có một nỗi lo lắng sâu sắc, hóa ra anh đã có hôn thê. Cô rốt cuộc được gọi là gì của anh đây, tình nhân?
Họ còn có ý định bắt Tiểu Hạo của cô, thay thế bằng một người mẹ khác…
Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra, Tiểu Hạo là con ruột của cô, không thể để bọn họ cướp thằng bé đi được.
Lục Vu Quân thấy rõ nỗi lo lắng cùng sợ hãi trong cô, muốn nói gì đó an ủi Băng Khả, lại đón nhận ánh mắt sắc lạnh từ Helena mang ý tứ cảnh cáo.
Hiện tại anh không thể làm trái lại lời của bà ấy, nếu không người chịu thiệt thòi chính là cô.
Lục Vu Quân khẽ nhìn cô, chỉ nói một câu lạnh nhạt:
“Em đưa Tiểu Hạo sang bên kia, nơi đó có đồ ăn cho hai người, cuối buổi anh sẽ đến tìm em!”
Băng Khả nhẹ gật đầu, sắc mặt không còn tươi tắn như bình thường, chứa một nỗi buồn man mác bi thương làm Lục Vu Quân day dứt trong lòng.
Khả Khả, chờ anh, chỉ một thời gian sau anh sẽ không để em chịu uất ức nữa!