“Chủ nhiệm, tôi… tôi ra nước.” Cả người Hàn Hoa gần như nhào vào trong ngực người đàn ông, cô ôm anh thật chặt, nhũ thịt bị ép đến biến dạng.
Thịnh Chung Minh cắn răng, anh phát lực tấn công, đồng thời cánh tay tráng kiện kéo theo cơ bắp nâng lên, mà gân xanh trên cổ tay có thể thấy được rõ ràng.
“A… Thật mạnh mẽ… Ưm…” Hàn Hoa treo trên người đàn ông, cô bị chọc đến rời khỏi mặt đất, âm thần mẫn cảm rung động phun ra dịch thể trong suốt.
Vẻ mặt Thịnh Chung Minh bình tĩnh khủng bố, chỉ có gân xanh trên cổ mới chứng minh được anh có bao nhiêu hưng phấn.
“Chủ nhiệm… Anh… a…”
Hạ thể Hạ Hoa run rẩy dữ dội hơn, chân sau ôm lấy eo to của người đàn ông, muốn tìm điểm chống đỡ.
Thịnh Chung Minh ngại người phụ nữ quá dâʍ đãиɠ, một tay anh che miệng cô lại, sau đó nhấc lên, nặng nề đè lên cửa sắt.
“Không được câu dẫn tôi nữa.” Sau khi Thịnh Chung Minh hung hăng cảnh cáo, anh tăng tốc tần suất cắm vào rút ra của ngón tay, chỗ âm thần không ngừng vang lên tiếng òm ọp.
“Ưm…”
Dưới thủ pháp của người đàn ông, Hàn Hoa liên tục cao trào, phun ra một lần lại một lần.
Mấy chục cái sau cùng, theo Thịnh Chung Minh hung ác xông vào, dựa vào khí thế hận không thể thao nát âʍ đa͙σ, đưa người phụ nữ lên đến đỉnh cao trào.
Hàn Hoa ngẩng đầu lên, cô lẳng lặng rêи ɾỉ, trong nháy mắt khi triều xuy, cả người co rút dữ dội, chân đạp thẳng.
Hàn Hoa mệt mỏi tựa vào khung cửa, đầu ngón tay của người đàn ông còn đang cắm ở trong âʍ đa͙σ cô.
“Chủ nhiệm…” Hàn Hoa còn chưa nói xong, người đàn ông đột nhiên dùng sức nắm cằm cô cảnh cáo: “Tôi nói rồi, dừng ở đây, không cần làm bất kỳ chuyện phí công nào.”
Thịnh Chung Minh không muốn làm hỏng chuyện, anh là lãnh đạo mới đến, có thứ cần phải xử lý tốt, nếu như truyền ra quan hệ nam nữ không đứng đắn, sao anh có thể khiến cấp dưới tin phục.