Ninh Lăng cầm điện thoại di động xem những ý tưởng thủ công tìm được, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Lướt lướt nghiên cứu một lúc lâu, cô hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm ý tưởng thủ công trên mạng ——
Đồ vật trên đấy hoặc là quá phổ thông không quá xuất sắc, hoặc là quá đắt tiền, đều không phải thứ cô mong muốn.
“Xin đổi bản vẽ thủ công cuộc thi so tài ý tưởng cùng với tài liệu tương ứng!”
Âm thanh hệ thống lạnh như băng cứng ngắc vang lên: “Xin từ chối!”
What? ? ?
Ninh Lăng ngơ một lúc ——
Niềm tin lớn nhất của cô khi tham gia cuộc thi thủ công là ở chỗ bản thân có hệ thống, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ đến đối phương sẽ từ chối yêu cầu của mình!!
“Tại sao lại từ chối? Cái này ta cũng không phải là dùng để xây dựng cô nhi viện! Ta chỉ là muốn vì cô nhi viện kiếm một số tiền mà thôi! Mi cũng không phải không biết chúng ta bây giờ nghèo như thế nào chứ! Chẳng lẽ mi thật sự muốn nhìn đám nhóc này không có gì để ăn sao?!”
Ninh Lăng hung hăng, hận không thể lập tức chạy về trong không gian hệ thống nắm lấy mặt của AI.
Đối mặt với ký chủ hung dữ, hệ thống phản ứng rất bình tĩnh: “Hành vi như vậy bị nghi ngờ là gian lận!”
Cái này ——
Đây quả thật là một lý do tốt, Ninh Lăng nhất thời không nói nên lời.
Nghẹn nửa ngày, cô quả thực không nhịn được cuối cùng thốt lên một câu: “Ta… WTF!!!”
Có thể dáng vẻ lúc này của cô thực sự quá thảm, hệ thống hiếm thấy phát ý tốt một lần: “Ý tưởng nòng cốt phải chính các người tự mình nghĩ, cải tiến hoàn thiện sau đấy có thể do ta làm.”
Đáp lại, Ninh Lăng cho nó một đôi mắt khinh thường: … Ha ha!
Một người khuyết tật làm một cái máy bay giấy cũng làm không được, cô cũng không cảm thấy bản thân có thể nghĩ ra được ý tưởng gì kinh diễm, chứ đừng nói chi đến dùng ý tưởng đấy để đoạt giải!
Là một kí chủ thảm thương, cô cảm nhận được ác ý ùn ùn từ hệ thống +1 +1…
Uể oải tắt hệ thống truyền tin, cô quyết định trước tiên mang bọn trẻ lên giường rồi lại tính tiếp.
Cuộc thi thủ công cái gì chứ, kệ mẹ nó đi!
Đích thực không được, cô sẽ dùng kỹ năng điêu khắc sơ cấp tạc mười tám bức tượng xinh đẹp đưa qua đó!
Chất lượng không đủ thì bù số lượng! Trong viện có hai mươi mốt người mẫu nhỏ tùy ý cô lựa chọn đấy! Ha ha ha…
—— Ninh Lăng… Ninh Lăng đã hoàn toàn buông lỏng bản thân.
*
Thời gian không còn sớm.
Trong phòng tắm chỉ còn lại Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng với Tiểu Thất bốn người vẫn còn ở đấy rửa mặt.
Tiểu Thất lanh lợi ngồi ở trên ghế, bàn chân nhỏ trắng bóc ngâm dưới nước hơi đung đưa không yên, trong tay còn cầm một món đồ chơi màu xám nhẵn đang chơi.
Tiểu Ngũ tắm rửa rất kỹ càng cẩn thận, xoa tỉ mỉ từ đầu đến lòng bàn chân một lần, sau đó mới giơ tay giúp em gái tắm.
Bên kia, Tiểu Tam và Tiểu Lục không hòa hợp như vậy.
Tính tình Tiểu Tam nóng nảy, chân mới vừa dính nước đã muốn chạy.
Bị Tiểu Lục đè lại: “Tam ca chân anh vẫn còn dính tro! Lại không rửa sạch!”
Tiểu Tam không kiên nhẫn cho chân vào chậu lắc hai cái lại muốn chạy, bị Tiểu Lục giẫm vào chân.
“Mày buông ra!” Tiểu Tam nhướng mày, dùng sức rút cái chân bị đạp ra: “Cho dù bây giờ tắm sạch sẽ, không phải ngày mai vẫn sẽ bẩn như vậy sao!”
Tiểu Ngũ & Tiểu Lục & Tiểu Thất đồng loạt lộ ra dáng vẻ ghét bỏ: “... Tam ca anh không chú ý vệ sinh!”
Tiểu Lục trực tiếp quay đầu: “Mẹ Ninh, con có thể đổi ký túc xá không? Không muốn ngủ cùng anh ba ngủ đâu!”
Đặc biệt là Tiểu Ngũ, mặt lạnh miệng cũng độc: “Vậy thì nhà vệ sinh anh cũng không cần dùng đến đâu, dù sao đi xong lần này, lần sau còn phải dùng nữa! Ngộp chết anh luôn!”
Tiểu Tam: …