Ta Ở Cô Nhi Viên Nuôi Dưỡng Vai Ác

Chương 9.2: Nhiệm vụ “Lâm Chung”

Trong phòng học, các bạn nhỏ đều cười phá lên, “Bùi Tiểu Hổ, cậu thật là, bị làm sao thế! Mẹ Ninh chỉ muốn đổi cho cậu một cái áo lớn hơn, xem cậu sợ tới mức nào kìa!”

Bùi Tiểu Hổ lúc này mới ý thức được mình hiểu sai ý, liền đỏ mặt lên, thành thật xoa đầu và mỉm cười.

Ninh Lăng cũng mỉm cười, lắc đầu nghĩ ngợi, cô đưa đưa tay ra tìm cái áo lớn hơn trên bục giảng để Bùi Tiểu Hổ mặc vào trước: “Vậy thì em mặc cái áo này trước đi, cái kia hơi nhỏ, chị sẽ tìm ông chủ đổi lại cho em sau nhé!”

Bùi Tiểu Hổ không nói lời nào, liền lấy áo mặc vào, đứng tại chỗ, mạnh mẽ hét lên: “Cám ơn mẹ Ninh!”

Những đứa trẻ khác lại làm theo và hét lên: “Cám ơn mẹ Ninh!”

Giọng nói vững vàng vang dội rung động bầy chim sẻ ngoài nhà khiến lòng Ninh Lăng mềm nhũn, khóe mắt còn ngấn lệ.

“Không cần cám ơn, các em đi chơi đi. Chú ý đừng để quần áo bị bẩn, trong thời gian này chị chỉ mua được một bộ quần áo cho các em thôi, đợi qua một thời gian nữa, chị sẽ mua thêm cho các em để thay đổi.”

Bọn nhỏ dễ dàng hài lòng, chỉ cần một bộ quần áo mùa đông là đã mãn nguyện lắm rồi, ngược lại chúng còn rất trân trọng nó, ngay cả những trò chơi chúng hay chơi thường ngày cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đây là một niềm vui bất ngờ mà Ninh Lăng không ngờ tới. Nhìn đàn con đang hò hét vui đùa bên ngoài, Ninh Lăng cười thầm.

Cô vẫy tay gọi Bùi Tiểu Hổ tới: “Chị lại đi Bách Hoa một chuyến, các em ở nhà vui vẻ đừng tuỳ tiện ra ngoài!”

Bùi Tiểu Hổ háo hức xem các bạn chơi trò đuổi bắt và nhảy qua mình, gấp đến độ không được, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng biết rồi ạ!”

“Có nghe hay không đó? Nếu đói bụng vẫn còn đồ ăn vặt hôm qua trong phòng bếp, em tự lấy ăn nhé, nhưng đừng ăn nhiều quá, nếu không buổi trưa sẽ không ăn được nữa!”

“Vâng vâng, con biết rồi! Mẹ Ninh, mẹ mau đi đi!”

Nhìn thấy các bạn đều bỏ chạy, Bùi Tiểu Hổ rất vội vàng, cậu nhấc tay Ninh Lăng ra, chạy đi.

Ninh Lăng nhìn thấy sân đã trống trong nháy mắt, lắc đầu cười: “Mấy đứa nhóc này.”

Từ An Chu kinh ngạc nhìn Ninh Lăng đi tới đi lui:

“Viện trưởng Ninh đã có tiền đóng học phí rồi sao?”

Hắn chép miệng, cảm thấy mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ trước mặt này…

Nói về việc kiếm tiền, thật đúng là liền làm ra.

Nghĩ đến việc Hoa Tiểu Lục, cùng những đứa trẻ khác bị chuyển đi như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Ninh Lăng không quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trực tiếp lấy điện thoại ra: “Số tài khoản của anh là bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

Từ An Chu cố gắng thay đổi: “Chuyện này… Viện trưởng Ninh, cô có cần suy nghĩ lại không? Rốt cuộc có mấy đứa nhỏ muốn đi học, cũng không phải chỉ là học kỳ này…”

Ninh Lăng mỉm cười gật đầu: “Vâng, cảm ơn viện trưởng quan tâm, tôi sẽ nghĩ cách. Thôi, bây giờ chúng ta cùng nhau trao đổi thông tin của Tiểu Lục và những người khác, để tôi không phải chạy tới chạy lui.”

Khuôn mặt béo ú của Từ An Chu đột nhiên sụp xuống, ánh mắt nhìn Ninh Lăng có chút ảm đạm.

Ninh Lăng không sợ ánh mắt uy hϊếp của hắn, giống như vô tình xoay xoay chiếc điện thoại trong tay: “A, bọn nhỏ không cha không mẹ, làm người viện trưởng như tôi không thể yên tâm được!”

Từ An Chu sắc mặt co quắp, nếu không phải những đứa trẻ kia vẫn còn ở trong phòng biệt giam, hắn đã thích đem bọn nhỏ ra ngoài đánh cho tơi bời rồi!

Từ An Chu không vui, Từ Lệ Lị người phụ trách làm thủ tục mặt càng khó coi, đem con dấu trong tay cô ta vỗ mạnh xuống bàn.

Ninh Lăng nở nụ cười, cố ý chọc giận cô ta: “Chị Từ, đừng lo lắng, từ từ thôi. Cô vẫn phải cẩn thận mở tờ biên lai này ra, nếu không tôi sẽ phải tìm cô nếu làm sai!”

Cái gì?!

Chị Từ???